Chương 30: (Vô Đề)

Có lẽ Nặc Nhất Nhất còn đang quấn quýt vì tình cảm không xác định hoặc là tâm tình khác, nhưng Hàn Nại sẽ không, cô đã từng mất đi tình cảm chân thành, rõ ràng từng giây từng phút đều rất quan trọng, cô phá lệ quý trọng tất cả hiện tại, trong lòng thầm nghĩ không cần biết kết quả, chỉ muốn một đáp án xác thực của Nặc cảnh quan, muốn sự đồng thuận của cô đối với tình cảm này.

Nữ nhân thành thật nhất là lúc nào?

Lúc khuôn mặt tinh xảo của Hàn Nại mang theo một tia hương khí từng chút gần kề, cả người Nặc Nhất Nhất đều cứng lại rồi, tim cô đập kịch liệt, đã đánh mất tất cả năng lực suy nghĩ, chỉ biết ngây ngốc nhìn Hàn Nại, nhìn cô từng chút đến gần mình.

"Nhất Nhất…."

Bất tri bất giác, tay của Hàn Nại đã từ nâng cằm Nặc Nhất Nhất biến thành nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, ánh mắt của cô ôn nhu chưa bao từng có, Nặc Nhất Nhất thần kỳ phát hiện thân thể cô cư nhiên nhịn không được run lên, theo trái tim nhiệt liệt rung động, từng chút tan chảy.

"Ách, Tôi không phải cố ý cản trở hai người."

Lúc gần như hôn nhau thì bị Hoàng Phượng cắt đứt, hai người giống như điện giật mà tách ra, Hàn Nại cúi thấp đầu che giấu mà chỉnh lại mái tóc, quay đầu nhìn Hoàng Phượng.

Cái này, kẻ ngốc cũng có thể nhìn thấy lửa giận trong mắt cô.

Nặc cảnh quan trái lại ngồi trêи ghế sô pha, mặt đỏ bừng nhìn Hàn Nại, đầu cô giống như bị xe cán, không còn đủ năng lực suy nghĩ.

Hoàng Phượng xin lỗi mỉm cười, lắc lắc điện thoại trong tay: "Tiểu Nại, có phải em không nghe thấy chuông điện thoại không? Điện thoại của A Khôn gọi đến, nói Tiêu tổng đến, đang nóng nảy ở phòng khách, có người nói cô ấy dáng vẻ nóng nảy, tuyên bố nếu em không đến sẽ phá hủy Ma Huy."

"Cô ấy không phải ngày mai mới đến sao?"

Tâm tình của Hàn Nại rõ ràng có chút không tốt, Hoàng Phượng hiểu được, mỉm cười: "Cô ấy nói nhớ em nên đến sớm, hơn nữa đã nói hôm nay nhất định phải nhìn thấy em."

……

Đây là người nào nữa vậy a?

Nặc cảnh quan vỗn dĩ còn giả chết hồi phục tinh thần cô trơ mắt nhìn Hàn Nại, không muốn nàng đi, Hoàng Phượng ở một bên nhìn ánh mắt như tiểu cẩu của cô, có chút buồn cười.

"Tôi rất nhanh sẽ trở về."

Hàn Nại đến trước cửa đổi giày, mang giày xong, nàng quay đầu căn dặn Hoàng Phượng: "Nếu như đói bụng, các người cứ ăn trước."

Ăn trước? Trong lòng Nặc cảnh quan lắc đầu, Hàn tổng không ở nơi này, cô còn phải ở đây ăn cơm?

"Em cũng vậy." Tựa hồ có thể nghe được than oán trong lòng Nặc Nhất Nhất, Hàn Nại chỉ vào cô: "Sau khi tôi trở về, phải thấy em, nếu không -"

Hàn Nại cười nhạt, lại chỉ vào Hoàng Phượng: "Hỏi tội chị."

Hoàng Phượng: "……."

Nặc Nhất Nhất: "…….."

Mãi cho đến khi cửa đóng lại, hai người chưa từng hồi phục tinh thần, nửa ngày Hoàng Phượng mới lắc đầu, đi phòng bếp. Nặc Nhất Nhất vội vã từ trêи ghế salon đứng lên, đi theo.

"Tỷ tỷ, chị cùng Hàn tổng là quan hệ như thế nào?"

Chỉ chớp mắt, thái độ của Nặc cảnh quan đã thay đổi ba trăm sáu mươi độ, Hoàng Phượng đang rửa rau liếc mắt nhìn cô, có chút buồn cười: "Thế nào, cũng bởi vì sự thiên vị vừa rồi nên tội nghiệp tôi?" Đây là người nào a? Hoàng Phượng thầm mắng, không ngờ Hàn Nại là một người bao che khuyết điểm thiên vị như vậy, thân ái nhà cô ấy phạm sai lầm còn phải lấy cô ra chịu tội? Thật đúng là có ái tình không cần thân tình.

Nặc Nhất Nhất nhìn Hoàng Phượng, mỉm cười ngọt ngào: "Không có, vừa rồi lúc em vừa đến tâm tình không tốt, cho nên giận chó đánh mèo tỷ tỷ."

"A, hiện tại em tâm tình tốt rồi?"

Hoàng Phượng nhướng mày, nhìn khuôn mặt cô, Nặc Nhất Nhất trong lòng vừa nhảy, thử thăm dò hỏi: "Là biểu tỷ?"

Hoàng Phượng "hừ" một tiếng, không nói, rõ ràng là cam chịu. Nặc cảnh quan trong nháy mắt cảm giác đầy đầu mồ hôi, vội vàng xông lên: "Tỷ tỷ, chị mệt không, ra sô pha ngồi đi, để em làm, xuống bếp chuyện như vậy làm sao có thể làm phiền ngài?"

Nhìn Nặc Nhất Nhất đặt ʍôиɠ chen vào, Hoàng Phượng nhịn không được cười ra tiếng: "Hiện tại bắt đầu nịnh hót? Không phải vừa rồi trừng mắt nhìn tôi sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!