Chương 28: (Vô Đề)

"Bọn tôi thật sự cái gì cũng không có, cô hiểu lầm…. Còn có, vì sao cô luôn cho rằng tôi là thụ…." Nặc cảnh quan có chút không được tự nhiên, tay trái nắm thật chặc chiếc ly, Trầm Thước Hi vuốt tóc cô: "Hảo hảo đem tay phải khôi phục, sau này cô sẽ hiểu rõ vì sao tôi nói như vậy."

Nặc Nhất Nhất ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Trầm Thước Hi, chuyện này và khôi phục cánh tay có liên quan gì? Trầm Thước Hi hướng cô nhợt nhạt mỉm cười: "Xem như các cô không có tình cảm đặc biệt gì, cũng xem như là người quen, không đi chào hỏi sao?"

"Không được."

Nặc cảnh quan cắn cắn môi, Trầm Thước Hi cười khẽ: "Nhất Nhất, cô rất lo nghĩ, càng che dấu càng có khả năng."

Nặc Nhất Nhất không nói lời nào, kỳ thực cô đến bây giờ cũng không biết Hàn Nại xuất hiện ở Thất Dạ là trùng hợp hay là thế nào, đã trải qua thương tâm cùng thống khổ dày vò cô đã không hề ôm hy vọng hảo huyền gì đối với Hàn Nại, dù sao hai người cũng không phải người của một thế giới, trước kia tất cả bất quá chỉ là cô nhất sương tình nguyện. Có chút đau đớn, trải nghiệm qua sẽ không muốn bị thương tổn lần thứ hai, dù sao mọi người đều sợ đau đớn, không có ai thích cứng rắn đến cầu xin người khác nhận lấy tổn thương.

Trầm Thước Hi nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất hồi lâu, nàng lắc đầu bưng ly rượu lên đứng dậy, Nặc cảnh quan giật mình, khẩn trương kéo cánh tay Trầm Thước Hi lại: "Cô đi đâu?"

"Ngắm cô gái xinh đẹp kia a." Trầm Thước Hi bưng ly rượu thản nhiên nhìn cô, Nặc cảnh quan nhìn chằm chằm nàng: "Cô xem cô ấy làm gì?"

"Cô ấy là gì của cô sao?" Trầm Thước Hi buồn cười nhìn Nặc Nhất Nhất, Nặc Nhất Nhất trong mắt buồn bã: "Không phải."

"Vậy sao cô lại quản nhiều như vậy."

Lời nói hợp tình hợp lý của Trầm Thước Hi khiến Nặc cảnh quan buông lỏng tay ra, cô trơ mắt nhìn Trầm Thước Hi bưng ly rượu ngồi đối diện Hàn Nại, bởi vì là xoay lưng về phía nhau cô không tiện cứ mãi quay đầu nhìn hai người, trong lúc nhất thời Nặc Nhất Nhất như kiến bò trêи chảo nóng, dày vò khó nhịn.

Hàn Nại nhìn Trầm Thước Hi ngồi đối diện nàng, tựa hồ không phải rất bất ngờ, nàng hướng Trầm Thước Hi đạm đạm nhất tiếu, không thể phủ nhận Trầm Thước Hi là một nữ nhân phẩm cách rất cao. Nàng vừa đứng lên, khí chất bất phàm sẽ hấp dẫn hàng vạn hàng nghìn ánh mắt, nhưng chính là bởi vì phong phạm cùng khí chất không giống với thường nhân của nàng, sẽ đẩy lùi rất nhiều người theo đuổi, nữ nhân như vậy, quy cách rất cao, không phải người bình thường có thể sánh bằng.

Trầm Thước Hi nhìn Hàn Nại, hòa nhã vươn tay phải: "Ngài quen biết tôi."

Bớt đi phần tự giới thiệu, chỉ thông qua ánh mắt Trầm Thước Hi liền đọc được vài thứ, điều này làm cho Hàn Nại ít nhiều có chút kinh ngạc, nàng bắt tay Trầm Thước Hi, gật đầu: "Hàn Nại."

"Ma Huy?" Trầm Thước Hi chớp mắt nhìn Hàn Nại, như đang xác định cái gì, Hàn Nại không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn nàng: "Phải, cửu ngưỡng đại danh."

Bác sĩ tâm lý, trong giới của Hàn tổng trêи ý nghĩa truyền thống trung y cùng Tây y đều ắt không thể thiếu, mà tâm lý trị liệu trong nước mấy năm này mới bắt đầu phát triển, cho nên danh y không phải rất nhiều, mà Trầm Thước Hi trong lĩnh vực này xem như là thanh niên ưu tú. Theo Hàn tổng được biết, một bộ phận cấp cao trong tập đoàn Ma Huy đều là định kỳ tiếp nhận trị liệu tâm lý, có một số là vì thả lỏng, số còn lại thật sự có chút bệnh tâm lý khó có thể mở miệng.

Trầm Thước Hi cười khẽ, theo thói quen đung đưa chén rượu trong tay, Hàn Nại quả thật là một nữ nhân rất lợi hại rất thông minh, rõ ràng là bởi vì Nặc Nhất Nhất, nàng ấy đã điều tra nàng, nhưng hết lần này tới lần khác có thể cưỡi lừa xuống sườn núi, hóa giải xấu hổ không thể nói rõ. Trầm Thước Hi quan sát Hàn Nại rất lâu rồi, đem ẩn nhẫn của nàng, dày vò của nàng, bao gồm cả hổ thẹn trong mắt nàng nhìn thấu triệt để. Trầm Thước Hi nghĩ giữa nàng và Nặc Nhất Nhất nhất định là có chút vướng mắc không cách nào tháo gỡ, mà trạng thái của hai người cũng có chút khó xử, Nặc Nhất Nhất bây giờ là hoàn toàn trốn tránh không muốn nói đến vấn đề này, mà Hàn tổng tựa hồ thoạt nhìn là nhất định phải chiếm được.

"Cô là đến giải sầu?"

Hàn Nại nhìn Trầm Thước Hi hỏi, Trầm Thước Hi cười như không cười nhìn nàng: "A, Hàn tổng rất thông minh."

Thân thể Hàn Nại tựa vào sô pha, Trầm Thước Hi nhấp một ngụm rượu: "Hàn tổng là muốn biết tôi lúc nào thì rời khỏi Nặc cảnh quan?"

Quả nhiên rất sắc bén, Hàn Nại nhìn Trầm Thước Hi nở nụ cười, cao thủ so chiêu kỳ phùng địch thủ, một nữ cường nhân trực tiếp thông thấu như Trầm Thước Hi, nàng đã lâu không gặp.

"Tôi có chút không rõ."

Trầm Thước Hi nhìn Nặc Nhất Nhất cách đó không xa thỉnh thoảng lén quan sát hai người, Hàn Nại nhướng mày nhìn nàng.

"Cô là thế nào làm tổn thương cô ấy, khiến cô ấy hiện tại không tự tin như vậy?"

Lời này của Trầm Thước Hi đã muốn hỏi rất lâu rồi, lúc nàng mới vừa nhìn thấy Nặc Nhất Nhất cũng cảm giác được cô cả người ủ rủ, nhìn qua tựa hồ không có gì nhưng càng về sau hai người dần quen thuộc, Trầm Thước Hi lại có thể cảm thụ được sự lạc quan của Nặc cảnh quan, cô tâm tính đơn thuần thiện lương, trắng là trắng đen là đen, trong mắt không chứa nổi hạt cát, mặc dù ở trong xã hội này, Nặc cảnh quan rất có thể sẽ ăn phải rất nhiều vị đắng nhưng Trầm Thước Hi đã nhìn qua vô số người chính là thưởng thức một người đơn thuần như cô.

Trêи đời này vạn vật đều là có hiếm mới có quý, nhất là nhân tâm. Được một người đơn thuần như vậy yêu thương, sẽ là một chuyện hạnh phúc dường nào.

Hàn Nại không nói gì, hơi cúi thấp đầu. Trầm Thước Hi cười: "Tất cả những người biết nghề nghiệp của tôi, rất nhiều lúc nhìn thấy tôi cũng không dám cùng tôi đối diện, mà Hàn tổng lại không giống, từ lúc tôi bước đến cô liền nhìn bao ánh mắt của tôi. Mà bây giờ cô lại cúi đầu, nói như vậy là nguyên nhân từ phía cô."

Hàn Nại không lên tiếng, cũng không cho Trầm Thước Hi bất luận đán án trực tiếp gì. Ánh mắt của Trầm Thước Hi rơi vào trêи người Nặc Nhất Nhất: "Tương phùng là duyên phận, cô ấy là một cô gái tốt, đáng giá có được một người yêu cô ấy, hảo hảo quý trọng người trước mắt."

Nói xong lời này Trầm Thước Hi liền đứng dậy, nàng đi đến quầy bar lấy áo khoác của nàng của mình.

"Cô phải đi sao? Đã nói gì rồi?" Nặc Nhất Nhất tưởng Hàn Nại lại nói cái gì khiến Trầm Thước Hi không vui mới muốn rời khỏi, Trầm Thước Hi mỉm cười, nhìn Nặc Nhất Nhất: "Nhất Nhất, tôi phải đi, sau này cũng sẽ không đến đây nữa, tôi ở chỗ này cũng đã sắp nửa tháng rồi."

"Nhanh như vậy sao?" Nặc Nhất Nhất, trong mắt đều là không muốn: "Có công việc phải làm sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!