Nặc Nhất Nhất ngơ ngác nhìn Hàn Nại, cô cho rằng gặp lại nàng, bản thân sẽ không chút lưu tình mà xoay người rời khỏi, nhưng lúc này đây, cô lại bị uể oải cùng rối rắm không cách nào che giấu trong mắt Hàn Nại đông cứng. Hàn Nại lại gầy đi, khuôn mặt vốn dĩ đã nhỏ, hiện tại hoàn toàn chỉ lớn bằng bàn tay, càng lộ ra ngũ quan lập thể tinh xảo, một thân tây trang tăng thêm vẻ nghiêm túc, chỉ là lúc này lại có vành mắt đen không giấu đi được.
"Oa, đó chính là Hàn tổng sao? Thật sự thật xinh đẹp a, Trần ca bọn họ không gạt ta."
Một bên Vương Cường hưng phấn cảm thán, trong mắt lóe diễm quang, Nặc Nhất Nhất mím môi: "Chúng ta đi thôi."
"Đi? Nhưng tôi còn chưa gặp người phụ trách."
Vương Cường kinh ngạc nhìn Nặc Nhất Nhất, đang nói, một cổ quen thuộc lãnh hương quen thuộc bay vào trong mũi, thân thể Nặc Nhất Nhất cứng đờ, tựa hồ dự cảm được là ai đến.
"Nặc cảnh quan."
Ai có thể nói cho Nặc Nhất Nhất biết xa cách lâu như vậy, lần thứ hai gặp lại nữ nhân khiến cô thống khổ thì cô nên có phản ứng gì?
Nặc Nhất Nhất rốt cuộc cũng đã học qua khóa khống chế cảm xúc, cô hít một hơi thật sâu, quay đầu mỉm cười nhìn Hàn Nại: "Hàn tổng, cô khỏe không, đã lâu không gặp, càng thêm mỹ lệ động nhân rồi."
Lời này Hàn Nại nghe là một loại cảm giác, mà những người khác nghe được lại là một loại cảm giác khác.
Hàn Nại nhìn Nặc Nhất Nhất, nhìn chằm chằm vào mắt cô, đọc được một tia phẫn hận. Nàng nghiêng đầu, trong lòng có tia chua xót
"Được rồi, đây là cảnh sát mới của chúng ta Vương Cường, sau này hắn sẽ nhờ phúc của Hàn tổng, quản lý khu trực thuộc."
Nặc Nhất Nhất vân đạm phong khinh nói, nếu như không phải Hàn Nại, cô còn thật không biết mình có thể ăn nói giỏi như vậy. Vương Cường bị nhắc đến hướng Hàn Nại mỉm cười, lịch sự vươn tay chào hỏi: "Người khỏe."
Hàn Nại không phản ứng hắn, mà là lạnh lùng nhìn Nặc Nhất Nhất, nàng chính là loại nữ nhân thật lợi hại rất lợi hại, chỉ cần không cười nhìn người khác thì sẽ khiến người khác trong lòng phát lạnh. Nặc Nhất Nhất không sợ hãi chút nào nhìn Hàn Nại. Thế nào, đã lâu như vậy rồi, nàng còn cho là cô sẽ sợ nàng sao?
"Đây là cảnh sát Vương đi."
A Khôn từ phía sau Hàn Nại bước đến, khách khí bắt tay Vương Cường đang lúng túng, Vương Cường miễn cưỡng mỉm cười, Nặc Nhất Nhất thu hồi ánh mắt, nhìn Vương Cường: "A Cường, ngươi nhìn kỹ chưa?"
"A? Được rồi, được rồi." Vương Cường tâm tình lúc này so với lúc nãy là một trời một vực, đã hoàn toàn bị băng lãnh của Hàn tổng ngưng kết, căn bản không muốn ở lâu. Nặc Nhất Nhất gật đầu: "Đi thôi, trở về ta còn phải làm quen với khu vực mới."
"Nga, là khu vực của Trần ca sao? Nghe nói không dễ quản lý đâu, đều là xí nghiệp vi phạm quy đinh."
"Thật không? A…"
Nặc Nhất Nhất chỉ có thể mỉm cười, không lưu luyến chút nào xoay người rời khỏi, Vương Cường chạy theo cô ra khỏi cửa Ma Huy.
Phía sau, Hàn Nại khoanh tay không nháy một cái nhìn chằm chằm Nặc Nhất Nhất bóng lưng của Nặc Nhất Nhất, đã lâu không gặp, cô gầy đi không ít, trong mắt cũng không còn ánh sáng của nhiệt huyết hướng đến lý tưởng nữa, cả người giống như quả cà gặp sương, không có tinh thần. Đó cũng không phải điều Hàn Nại muốn thấy, nhưng cũng do nàng một tay tạo ra.
"A Khôn."
Mãi cho đến khi Nặc Nhất Nhất ra khỏi cửa, Hàn Nại mới thu hồi ánh mắt, A Khôn tiến lên một bước: "Tiểu thư."
"Cô ấy nhận khu vực của Trần cảnh trưởng sao?"
Hàn Nại nhíu mày, A Khôn gật đầu: "Đúng vậy."
"Ân. Tìm người đi theo cô ấy, có chuyện gì lập tức nói cho tôi biết."
Hàn Nại phân phó, A Khôn gật đầu đáp lời, len lén nhìn một chút sắc mặt của tiểu thư, thở dài.
* * * * * *
Kỳ thực sau khi làm cảnh sát Nặc Nhất Nhất cũng ít nhiều có tiếp xúc qua chuyện nguy hiểm vài lần, nhưng phần nhiều là xuất hiện trong quá trình xử lý, đi tuần tra gặp phải vẫn là lần đầu tiên.
Nguyên nhân rất đơn giản, lúc Nặc Nhất Nhất ở xã khu kiểm tra, thấy một thợ hàn đang hàn điện gần một đống linh kiện, Nặc Nhất Nhất nhíu mày, bước đến.
"Chứng chỉ kỹ thuật điện của anh đâu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!