Chương 37: (Vô Đề)

Kỳ Tiểu Nguyên đi ở phía trước, dưới ánh trăng sáng người, gương mặt của cậu lại càng thêm nóng cháy, Cao Thừa Tử thì đi theo phía sau cậu. Nhìn bóng lưng đằng trước, hắn chỉ biết lắc lắc đầu cười khổ, không nghĩ tới hắn thế nhưng cũng sẽ có một ngày thế này.

Trước kia mấy tên nhóc kia còn trộm chạy đến rừng cây thân thiết, mỗi lần trở về, hắn đều mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua. Xem ra ông trời là đang thương hại hắn, cho nên mới ban cho hắn một cơ hội yêu đương vụng trộm với bà xã.

Bên cạnh chòi nghỉ mát nho nhỏ, hoa dạ hương và bông phấn đã nở rộ cả một góc sân, từng trận mùi hương thoang thoảng lan tỏa theo làn gió mát rượi. Kỳ Tiểu Nguyên bị mùi hương này xông tới mức choáng váng đầu, tới lúc ngẩng mặt đối diện Cao Thừa Tử, cậu chỉ biết ngốc ngốc vò góc áo.

Cậu không biết nên bắt đầu như thế nào, vì cho tới bây giờ cậu chưa từng trải qua loại sự tình này, nên đành phải ngây ngốc lầm bầm lầu bầu một câu: "A, may mắn hồi trưa em đã cho Tử Tử uống nữa bình sữa bột, ha ha."

Cao Thừa Tử tiếp lời: "Sau đó thì sao?"

Kỳ Tiểu Nguyên lấp bấp: "Sau đó… Sau đó, sau đó…"

"Sau đó, chúng ta có thể về trễ một chút, đúng không?" Nói đoạn, Cao Thừa Tử đi lên trước ôm Kỳ Tiểu Nguyên vào lòng: "Tiểu Nguyên, cảm ơn em đã sinh con trai cho anh, vất vả cho em rồi. A, đúng rồi, chúng ta có nên chuẩn bị thuốc tránh thai không?"

"… Thuốc?"

"Đúng vậy, ông Quý có đó. Đợi lát nữa, anh sẽ đi tìm ông để lấy!" Cao Thừa Tử hoàn toàn không biết rằng, hắn hiện tại đã không thể quản việc gọi Quý Hoành là ông Quý nữa, bởi vì hắn lúc này đã bất tri bất giác nhảy lên ngang bối phận với Quý Hoành. Mà Kỳ Tiểu Nguyên cũng không biết, cậu thế nhưng lại có hôn ước với vị mỹ nhân gia gia nọ.

Cao Thừa Tử kéo Kỳ Tiểu Nguyên ngồi lên băng ghế đá. Mùi hương hoa dạ hương thoảng qua đầu mũi, bất giác làm cho đầu quả tim của hắn có chút run rẩy. Hắn cúi đầu hôn hôn môi Kỳ Tiểu Nguyên, rồi cười ngây ngô bảo: "Tiểu Nguyên, để anh ôm một cái."

Kỳ Tiểu Nguyên gật gật đầu, ngồi vào lòng Cao Thừa Tử, Cao Thừa Tử thuận thế vươn tay ôm chầm lấy người, sờ soàng da thịt của cậu một hơi. Làn da của Kỳ Tiểu Nguyên vừa mềm nhuyễn vừa trơn bóng, có lẽ là do còn trẻ nên mọi thứ của cậu đều rất non nớt. Không giống như Cao Thừa Tử, hàng năm ở bên ngoài phơi nắng dầm sương tới mức da ngăm đen, ngẫu nhiên còn có thể mài ra vài vết chai.

Nhất là ngón trỏ của hắn, vết chai nơi này đặc biệt dày hơn những chỗ khác, chỉ cần dùng sức bóp vài cái đã dễ dàng mang đến cảm giác cho đối phương.

Cao Thừa Tử dùng lưng ngón cái vuốt ve hai má người trong lòng. Lúc này, Kỳ Tiểu Nguyên chỉ cảm giác trên mặt có chút gai gai lại nhột nhột rất thoải mái. Đối với cậu, người như anh mới là nam nhân chân chính. Đàn ông là phải có vết chai trên tay, có cơ bắp trên người. Nhưng cậu lại không có những thứ đó, dù làm thế nào trên tay cậu đều không có vết chai, ngay cả một mống cơ bắp cũng không thấy. Cho dù luyện đau cả người, mấy cái cơ bắp này nọ vẫn ẩn ở trong cơ thể cậu không chịu chui ra.

Cậu đã từng thẳng thừng hoài nghi, mình là một trong những kẻ biến dị. Chứ nếu là người bình thường, chẳng phải chỉ cần rèn luyện một chút đã vai u bắp thịt rồi đó sao?

Kỳ Tiểu Nguyên ngồi trong lòng Cao Thừa Tử bắt đầu có chút xao động bất an, bởi vì vị trí kia dưới thân của cậu đã bắt đầu rục rịch, đã vậy nơi nào đó của đối phương còn gắt gao dán dính vào thắt lưng, khiến Kỳ Tiểu Nguyên không khỏi đỏ mặt hồng tai: "Anh Thừa Tử, anh… tay của em."

Cao Thừa Tử nhẹ buông tay, Kỳ Tiểu Nguyên lập tức rút bàn tay của mình khỏi nơi nào đó. Loại cảm giác này thật sự khiến cho cậu tưởng chừng như sắp không thở nổi.

Thấy hành động này của Tiểu Nguyên, Cao Thừa Tử lại dùng một bàn tay bắt lấy tay của đối phương, trảo trở về: "Tiểu Nguyên, em còn sợ anh sao?"

Kỳ Tiểu Nguyên lắc đầu: "Không có!" Em không phải sợ anh, em là khẩn trương a a a!

Trời ạ, cậu làm sao biết vào những lúc muốn cùng anh Thừa Tử làm chuyện ấy ấy, cậu liền khẩn trương như vậy chứ? Cậu rất muốn dựa theo trình tự bình thường mà thực hiện, nhưng tim cậu cứ đập ầm ầm lên, cứ thế cậu sao có thể cọ cọ được? Kỳ Tiểu Nguyên phun tào ở trong lòng, cố gắng tự trấn định bản thân rồi để tay lại chỗ cậu, duỗi ra mấy ngón tay đang mất tự nhiên rồi cuộn lại, bắt đầu cọ xát phân thân đã dựng thẳng của đối phương.

Cao Thừa Tử bên này đang bận rộn luồn tay vào trong áo, một bên còn cúi đầu khẽ khàng ma sát đôi môi của cậu. Kỹ thuật ve vuốt của Kỳ Tiểu Nguyên ngược lại rất trúc trắc, sờ được một hồi cậu lại ngượng tới chín cả mặt. Không còn cách nào khác, Cao Thừa Tử đành phải nâng ót cậu lên, khiến cậu càng thêm kề sát vào mình. Cái tay còn lại thì thực tự nhiên phe phẩy hạ bộ của cậu, rồi nhấn lên đỉnh chồi nhỏ đã ngẩng đầu ưỡn ngực từ nãy giờ.

Kỳ Tiểu Nguyên bị khoái cảm đột ngột ấp đến, mặt đùng một cái bị đốt cháy rụi. Tay trái của cậu vội nắm lấy chiếc quần ngắn mặc nhà của mình, thậm chí nắm chặt đến mức làm cho trên nền vải xuất hiện mấy nếp nhăn thật sâu. Dù vậy, Cao Thừa Tử vẫn không dừng tay, ngược lại còn tham tiến sâu hơn vào trong quần lót, trực tiếp nắm lấy chồi non của cậu.

"Ngô…" Kỳ Tiểu Nguyên nhịn không được hừ nhẹ một tiếng, Cao Thừa Tử cũng rất thành thạo giúp cậu vuốt ve ma sát. Tuy rằng chưa từng làm qua chuyện này, nhưng loại chuyện tuốt ống này đối với hắn vẫn dễ như trở bàn tay.

Kỳ Tiểu Nguyên thật sự còn quá non, mới bị vuốt có mấy cái mà đã trực tiếp xụi lơ dưới thủ pháp của Cao Thừa Tử, ủ trong ***g ngực của hắn không ngừng thở dốc. Cao Thừa Tử cúi đầu, ghé vào lỗ tai cậu hỏi một câu: "Hiện tại có muốn hay không?"

Kỳ Tiểu Nguyên gật gật đầu: "Ân…"

"Hôn anh một cái."

Kỳ Tiểu Nguyên ngoan ngoãn hôn một hơn bên miệng Cao Thừa Tử, sau đó liền xoay mặt đi không thèm nhìn hắn nữa. Khẩn trương khẩn trương khẩn trương à. Thật CMN nó, đây đã là lần thứ ba khẩn trương rồi! Kỳ Tiểu Nguyên thầm hít sâu một hơi, quyết định phải tự mình vượt qua trở ngại, chế ngự yếu điểm này.

Vì thế, bạn nhỏ nào đó liền chủ động đi kéo khóa quần của Cao Thừa Tử, nhưng lúc mới kéo đến một nửa thì lại vì kẹt phải lông mao nên không thể tiếp tục đi xuống. Anh bạn Cao Thừa Tử bị đau tới mức hút mấy ngụm khí lạnh, vội kêu: "Ôi Tiểu Nguyên, em đây là muốn mệnh căn của người đàn ông của em bị phế đi à? Thằng nhỏ mà mềm nhũn là vào không được đâu. Em khẩn trương cái gì? Tay đều run rẩy cả rồi.

Đến, em chỉ cần nắm úp sấp, khỏi cần động, để anh lo hết."

Cao Thừa Tử đem áo cởi xuống sau đó trải lên trên bàn, để Kỳ Tiểu Nguyên nằm úp sấp lên. Kỳ Tiểu Nguyên đành phải ngoan ngoãn nằm xuống, bởi vì cậu biết mình lúc này khẳng định làm cái gì liền sai cái đó.

Cao Thừa Tử thành công cứu đám lông mao khỏi chiếc khóa quần, nhân tiện cởi luôn quần ném qua một bên, kế đó lại giúp Kỳ Tiểu Nguyên đem chiếc quần ngắn của cậu kéo ra luôn một hể. Hắn còn cố ý nhéo nhéo phân thân chính giữa đã có chút mềm nhũn, cuối cùng mới lần mò tới hạ bộ, áp nữa phần thân trên của mình lên. Cao Thừa Tử ở một bên còn không quên chỉ huy: "Đem đùi của em tách ra một chút, lại mở rộng thêm chút nữa đi Tiểu Nguyên, nếu không anh vào không được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!