Những ngày thực tập ở bệnh viên trôi qua thật nhanh, Vệ Nam và Nguyên Nguyên thực tập xong ở ngoại khoa, bây giờ sang khoa hô hấp. Trong cuộc họp giao ban buổi sáng nhìn thấy mấy cô cậu mặt mũi non choẹt đứng rúm ró trong góc phòng làm việc, lại gần hỏi mới biết là các em khóa dưới bị bắt đến tham gia "kiến tập". Trong đó có một người tên là Hà Diệp, con gái của giáo sư Diệt Tuyệt sư thái.
Trái hẳn với vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ của mẹ, Hà Diệp là cô bé hoạt bát, đáng yêu, ngoan ngoãn, một câu chị, hai câu chị, gọi đến nỗi Vệ Nam và Nguyên Nguyên đều cười tít mắt.
Hôm ấy, mọi người đang kiểm tra phòng thì bỗng nhiên Vệ Nam nghe thấy một âm thanh rất quen thuộc.
"Buồn quá… . Đây không phải là kết quả anh mong muốn… ."
Vệ Nam quay ngoắt đầu lại như phản xạ có điều kiện, chỉ thấy một người quen đang nằm trên giường số ba – Chẳng phải là Lục Song sao?
Lục Song thò bàn tay nhợt nhạt ra khỏi chăn, trên tay có kim tiêm lại có băng dính, trông rất đáng thương. Sờ mãi mới tìm thấy điện thoại, nhấc máy lên nói: "Mẹ à… . con không sao… . không sao thật mà, chỉ bị cúm thôi, khụ, khụ, khụ… ."
Tiếng ho xé ruột xé gan, ho đến nỗi Vệ Nam thấy tim mình như thắt lại, đứng ngoài phòng bệnh nhìn anh ta chằm chằm.
Cô giáo Chương của khoa hô hấp mỉm cười nói: "Những bệnh nhân đẹp trai thường được nhiều người chú ý. Bệnh nhân này sáng nay được đưa đến bệnh viện vì sốt cao. Có bạn gái ở bên chăm sóc. Vệ Nam, em nhìn đủ chưa?"
Vệ Nam "dạ" một tiếng, vội chạy theo đoàn người đi kiểm tra nhưng vẫn không khỏi nghi ngờ, mình còn đang ở đây, anh ta móc đâu ra bạn gái?
Khó khăn lắm mới thoát khỏi hơn một tiếng kiểm tra phòng bệnh. Lúc ấy đã hơn 10 giờ, tất cả học sinh được cô giáo Chương sắp xếp đến phòng làm việc kiểm tra bệnh án. Vệ Nam rất muốn tìm bệnh án của Lục Song trên giá bệnh án. Nhưng không tìm thấy. Thế là chạy đi tìm cô giáo Chương và nói: "Thưa cô, em muốn xem bệnh án của bệnh nhân giường số ba". Cô giáo nói: "Bệnh nhân ấy sáng nay mới nhập viện, vẫn chưa có bệnh án". Vệ Nam nhanh nhẹn nói: "Vậy em có thể đi thăm anh ta được không ạ?
Mọi người đều bận như vậy… ." Cô giáo nói: "Được, em và Nguyên Nguyên dẫn các em khóa dưới đến hỏi thăm cậu ta, sau đó viết bệnh án cho cô xem".
Vệ Nam mong cơ hội ấy còn chẳng được, lập tức gọi Nguyên Nguyên và Hà Diệp đi cùng.
Hà Diệp là sinh viên năm thứ hai, chưa học qua cách viết bệnh án, không biết phải hỏi thế nào nên ngoan ngoãn đứng bên cạnh lắng nghe. Chỉ có điều bệnh nhân nam ấy cũng rất lạ, vì sao vừa nhìn thấy Vệ Nam là khóe miệng run run?
Nguyên Nguyên đứng cạnh ấn bụng nhịn cười, Vệ Nam nghiêm túc hỏi: "Chào anh, tôi muốn tìm hiểu một chút về bệnh tình của anh".
Lục Song ho một lúc rối mới nghiêm túc nói: "Được".
Vệ Nam nói y như thật: "Có thể nói cho tôi biết tên của anh được không?"
Lục Song vẫn chưa trả lời, cô gái bên cạnh đã mở miệng nói: "Anh ấy tên là Lục Song".
Vệ Nam quay đầu mỉm cười: "Tôi không hỏi cô".
"… … ." Cô gái đó không nói gì.
Lục Song che miệng ho vài tiếng, quay sang nói với cô gái ấy: "Hạ Vi, em về trước đi, anh không sao".
"Không sao, em xin nghỉ rồi ạ".
Vệ Nam gườm gườm ngắt lời họ, lạnh lùng nói với Lục Song: "Có thể trả lời câu hỏi của tôi trước được không?"
Lục Song quay sang nhìn Vệ Nam và nói: "Tôi tên là Lục Song".
Nguyên Nguyên huých vào tay Vệ Nam: "Tao thấy anh ta rất mệt mỏi, mày đừng xỏ anh ta nữa. Chọn vài câu hỏi quan trọng rồi thôi". Nguyên Nguyên đúng là "đàn em" trung thành của Lục Song.
Vệ Nam gật đầu: "Anh thấy… khó chịu ở đâu". Giọng nói có vẻ nhẹ nhàng hơn: "Bắt đầu từ lúc nào?"
Lục Song vẫn ho: "Card âm thanh, khụ khụ, xuất hiện sự cố. Bắt đầu từ sáng nay".
Vệ Nam gật đầu: "Còn gì nữa?"
"Card đồ họa cũng có vấn đề".
"Còn thấy khó chịu ở đâu nữa không?"
Lục Song nghiêm túc nói: "CPU rất đau… ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!