Edit: An Tĩnh | Beta: Linh
Dường như nam sinh không nghe thấy, Tống Oanh gọi với theo hai tiếng, Lâm Tống Tiện mới dừng bước, nhìn cô với vẻ kinh ngạc.
"Hửm? Sao cậu lại ở đây?" Ánh mắt cậu nhìn về phía sau lưng Tống Oanh, lúc nhìn thấy cổng tiểu khu mới phản ứng lại, nhớ lại chuyện chạm mặt cô hai lần ở chỗ này, có hơi không tưởng tượng nổi, nhíu mày.
"Cậu ở đây à?"
Tống Oanh gật đầu, chỉ chỉ dáng vẻ của cậu vào hiện tại, "Đây là cậu muốn làm gì vậy?"
…
Tám giờ tối, thành phố được ánh đèn neon tô điểm thành một dãy ngân hà, bầu trời lộng gió, trên đường là vô số chiếc xe lao vút qua.
Tống Oanh theo sau Lâm Tống Tiện, không hiểu tại sao mình lại đi lêu lỏng với cậu ở khắp nơi một cách khó hiểu thế này.
Cây đa ven đường đổ xuống chiếc bóng mờ lớn, đèn đường không thể chiếu vào, ánh sáng mờ nhạt tăm tối, có thể thấy loáng thoáng khuôn mặt của nam sinh.
"Bỏ nhà ra đi." Cậu thờ ơ nói, Tống Oanh ngây ra, ánh mắt đánh giá chiếc túi đeo sau lưng cậu, cảm xúc trên mặt một lời khó nói hết.
"Cậu…" Cô do dự hỏi, giọng mang theo sự dò xét: "Bỏ nhà ra đi thì dự tính đi đâu?"
"Còn chưa nghĩ ra." Lâm Tống Tiện cực kì tùy ý, "Đi đến đâu tính đến đó, nếu quả thật không được thì ở dưới vòm cầu bên bờ sông tạm một đêm cũng không tệ."
"…."
Tống Oanh chìm vào im lặng, hai người đứng đối diện nhau, đứng mấy giây, Lâm Tống Tiện giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay.
"Được rồi, tớ phải đi đây. Hẹn gặp lại."
Cậu đeo túi tiếp tục lên đường, Tống Oanh nhìn bóng lưng cậu lúc bấy giờ, không biết làm sao, ma xui quỷ khiến thế nào lại lên tiếng gọi cậu lại.
"Tớ, tớ với cậu cùng đi nhé!"
"Hả?" Cậu dừng bước chân lại, đôi mắt quan sát cô, trong mắt ẩn giấu sự khó hiểu.
"Vừa khéo tớ cũng muốn ra ngoài một lúc." Tống Oanh vừa dứt lời thì cũng lấy lại sự bình tĩnh, can đảm nói.
Vẻ mặt Lâm Tống Tiện có hơi bí hiểm khó lường, đôi mắt bình tĩnh nhìn cô hồi lâu, mới nhẹ nhàng nói ra hai chữ: "Tùy cậu."
Ban đêm người đi đường không nhiều, trên cây cầu cao, ở ven đường có các sạp bán ốp lưng điện thoại và đồ trang sức nhỏ như bông tai cho các nữ sinh, có vẻ rất ít người quan tâm đến, tại một góc nhỏ, còn bày một gian hàng coi bói khá tầm thường.
Tống Oanh và Lâm Tống Tiện bước đi không mục đích rất lâu, xung quanh đã đổi thành những cảnh sắc xa lạ từ lâu, có lẽ đã đi xa nhà rồi, Tống Oanh vui mừng, chỉ gọi cho Tống Chi Lâm một cuộc điện thoại, dường như ông ấy không hề nghi ngờ gì.
Lần đầu tiên nói dối người lớn, Tống Oanh hơi áy náy bất an, nhưng đã nhanh chóng thuyết phục mình, cô đây là vì làm một chuyện quan trọng hơn.
Ánh mắt lại nhìn người trước mặt mình, dường như Lâm Tống Tiện đang tò mò về những thứ bên cạnh, ánh mắt nhìn quanh tìm kiếm ở phía trước, rất nhanh sau đó, tập trung đến một chỗ.
Hả?
Tống Oanh nhìn động tác của cậu, đuổi sát theo sau.
"Đại sư, cái này tính thế nào ạ?" Chẳng biết Lâm Tống Tiện đã ngồi trước sạp của ông thầy bói tướng số kia từ lúc nào, khuôn mặt sáng sủa đang ngẩng lên, vẻ tò mò muốn biết rất đơn thuần.
Thầy xem bói ăn mặc hết sức bình thường, cả người chỉ có màu đen khiêm tốn, vẻ mặt cực kì đoan trang nghiêm túc.
Ông ta thấy vậy, đưa đến một tờ giấy và bút, nói với giọng điềm tĩnh.
"Viết ra một chữ trong đầu mình muốn viết nhất vào giờ phút này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!