Edit: An Tĩnh
Lâm Tống Tiện ngồi tàu cao tốc cả đêm để đến đây, đặt một căn phòng khác ở khách sạn, sau khi Tống Oanh nói với cô gái kia thì thu dọn đồ đạc chuyển qua đó.
Nhưng có thể là đi đường quá vất vả, cũng có thể là thời gian đã quá muộn nên khi được Lâm Tống Tiện ôm, cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Buổi sáng Tống Oanh bị tiếng đồng hồ báo thức gọi dậy, hôm nay là thứ bảy, anh không cần phải đi làm, sau khi thức dậy rửa mặt, hai người đi đến khu buffet ở lầu một ăn sáng.
Thời gian huấn luyện đã được thống nhất, thời điểm mọi người xuống dưới cũng không khác nhau lắm, Tống Oanh cầm đĩa, lúc mới vừa chuẩn bị đi lấy thức ăn với Lâm Tống Tiện thì gặp một nhóm giáo viên trong trường học ở đối diện.
Đối diện với vô số ánh mắt nhìn chăm chú như vậy, Tống Oanh hơi lúng túng, nhất là trên mặt mỗi người đều nở nụ cười mà lòng biết rõ.
Có người chào hỏi cô.
"Tiểu Tống à, ăn bữa sáng với chồng sao?"
"Thức dậy sớm thật đó." Cái nhìn đầy ý tứ sâu xa.
"Quả nhiên không phải người trẻ tuổi nào cũng giống nhau."
"…." Tống Oanh đưa tay chỉ Lâm Tống Tiện, ngượng ngùng giải thích.
"Đúng lúc anh ấy có việc đến đây thôi ạ."
"Hiểu mà."
Người trước mặt gật đầu liên tục, Tống Oanh chỉ có thể mỉm cười đáp lại, chờ họ đi rồi, rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cô cầm đĩa tùy ý lấy vài món, chuẩn bị tìm vị trí ngồi xuống.
Phía trước khóm cây xanh sau lưng cô, toàn bộ giáo viên ngồi chung một chiếc bàn vuông, đang thỏa luận sôi nổi.
"Quan hệ giữa cô Tống và chồng tốt thật đó, một buổi tối cũng không xa nhau được, còn ngồi tàu cao tốc đến đây nữa."
"Vợ chồng son mới cưới mà, chính là vậy đó…… Mọi người thông cảm một chút."
Khi những tiếng cười đồng loạt vang lên, Tống Oanh che mặt, kéo Lâm Tống Tiện đang đứng sau lưng không hiểu chuyện đi ra ngoài, cũng không đoái hoài gì đến đĩa thức ăn trong tay.
"Đi thôi, chúng ta đi ra bên ngoài ăn."
Cô thật sự không còn mặt mũi đâu mà gặp người khác.
Hai ngày huấn luyện kết thúc, kì nghỉ hè năm nay chính thức bắt đầu.
Mở màn cho mùa hè nóng bức này.
Lâm Tống Tiện vẫn bận rộn nhiều việc như trước, mỗi ngày ra ngoài đến công ty làm việc đúng giờ, buổi tối xuyên bóng đêm về nhà, trên mặt luôn có vẻ mệt mỏi, dù thế nào cũng phải đứng ở lối vào nhà ôm cô một hồi lâu mới đi vào, có lúc ban đêm đang làm việc trên máy tính, anh lại nổi giận với đầu bên kia điện thoại.
Khi Tống Oanh nhìn anh, thỉnh thoảng sẽ nhớ đến cậu thiếu niên từng miêu tả thế giới và ước mơ cùng cô trong phòng học, lúc ấy trong mắt anh thấp thoáng cất chứa biển cả và sao trời.
"A Tiện, bây giờ anh có vui vẻ không?" Trước khi ngủ, hai người nằm trên giường tâm sự, Tống Oanh nghiêng đầu nhìn Lâm Tống Tiện bên cạnh, giữa họ cách nửa cái gối.
"Vui chứ." Anh nhìn trần nhà, nói không chút nghĩ ngợi.
"Nhưng anh không làm công việc mà mình thích." Cô nghiêng người sang, áp hai tay gối bên mặt, nghiêm túc nhìn anh chằm chằm,
"Đây chính là việc mà anh muốn làm." Lâm Tống Tiện cũng xoay người, bốn mắt nhìn nhau với cô.
"Chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể bảo vệ thứ mình muốn, giao số mệnh vào tay người khác là biểu hiện của sợ hãi và trốn tránh, kiểu vui vẻ đó là giả dối."
Tống Oanh im lặng hồi lâu, cô nghĩ ngợi, "Vậy anh có tiếc nuối không? Không được nhìn thấy thế giới mình mong muốn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!