Chương 6: Một lòng muốn chết

Edit: An Tĩnh | Beta: Linh

Lâm Tống Tiện nói cậu có một bản ghi chú, bên trong là tất cả những nơi cậu muốn đi thử nghiệm.

Nhảy bungee trên núi Xà Bính, tầng cao nhất của tòa cao ốc Tinh Tử, vùng biển được xem là đẹp nhất ở vịnh Đại Tự.

Còn ngày hôm nay, cậu phải đến tuyến đường sắt không người lái ở sườn núi Bắc Vọng.

Tống Oanh không biết tại sao mình lại đi theo cậu ra con đường vắng vẻ xe chạy bên ngoài trường học, mặt trời trên cao rực rỡ, cái bóng dưới chân cô ngưng tụ thành một khối nhỏ nhắn.

Thời gian quay về mười phút trước, sau khi Lâm Tống Tiện nói ra câu đó, phản ứng đầu tiên trong đầu Tống Oanh chính là làm thế nào để ngăn cản được cậu.

Chờ đến khi lấy lại tinh thần thì cô đã cầm lấy bàn tay Lâm Tống Tiện đang xòe ra, bị cậu nắm chặt và kéo lên.

Sức lực của nam sinh rất lớn, lôi cả người cô đi, Tống Oanh trông rất chật vật, chân vụng về đạp lên mặt tường, cuối cùng cũng leo lên được.

Phong cảnh ở trên cao càng thêm rõ nét, khiến những tia sáng ngời rọi thẳng vào mắt, có thể nhìn thấy tháp đồng hồ ở trung tâm thành phố phía xa xa.

Đây là lần đầu tiên cô trèo tường, lúc ngồi trên đó hơi khẩn trương, nhưng vẫn cảm thấy mới lạ, trong tích tắc nhảy xuống, ngực lại bị nảy lên mấy cái, là một loại cảm giác cô chưa bao giờ trải nghiệm.

Hai người đứng chờ xe, sườn núi Bắc Vọng nằm ở ngoại thành, là một khu vực hẻo lánh, bình thường có rất ít người đến đây, chỉ có một chuyến xe buýt đi vòng đến khu vực bên cạnh, mỗi lần đi đều phải chờ rất lâu mới đến nơi.

Cách một bức tường, tiếng chuông trong trường loáng thoáng vọng ra bên ngoài, trong lòng Tống Oanh hoảng hốt, đạo đức của một học sinh giỏi đang gây áp lực cho cô.

"Nếu không… Hay là chúng ta trở về nhé?" Cô kéo kéo vạt áo của Lâm Tống Tiện, do dự hỏi, nam sinh đang tìm kiếm gì đó trên điện thoại của mình, nghe vậy thì ngước mắt nhìn.

"Cậu muốn mới lâm trận đã chạy trốn à?"

Tống Oanh mím môi, giọng nói rất thấp: "Chỉ là tớ cảm thấy như vậy không được tốt lắm."

"Tốt xấu đều do mình định nghĩa, không nên bị quy tắc trói buộc." Dường như Lâm Tống Tiện đã tra xong tin tức mình muốn, cất điện thoại di động, ánh mắt lướt về hướng xe buýt, tùy ý nói.

"…." Tống Oanh bất đắc dĩ với sự ngụy biện của cậu, vì thế cô dứt khoát im lặng.

"Đi thôi, xe đến rồi." Cậu vỗ vỗ vạt áo, thời điểm cửa xe mở ra, trong nháy mắt cậu đã nhảy vọt lên, Tống Oanh đứng im hai giây, sau đó đi theo sau lưng cậu lên xe.

"Leng keng" hai tiếng, âm thanh tiền xu được bỏ vào hộp tiền vang lên, cửa xe đóng lại, phong cảnh hai bên bắt đầu thay đổi, thân xe hơi lắc lư, lái về phía trước.

Thời gian làm việc buổi chiều, rất ít người ra ngoài, chỗ trống bên trong xe rất nhiều.

Lâm Tống Tiện ngồi xuống hàng ghế thứ hai đếm ngược, Tống Oanh vịn lan can, hơi chần chừ một lúc, vẫn ngồi xuống bên cạnh cậu.

Cửa sổ xe buýt rộng lớn sáng sủa, nhìn ra bên ngoài là những tòa nhà cao thấp đan xen và dòng xe cộ đang chạy, thỉnh thoảng sẽ đi ngang qua những hàng cây, bầu trời xanh thẳm trong trẻo, mây trắng bồng bềnh giữa trời.

Hai người không nói gì, ai cũng nhìn về phía trước, tài xế mở nhạc lên, là bài <Gặp gỡ> của Tôn Yến Tư, một giọng nữ nhẹ nhàng trầm thấp vang vọng bên trong khoang xe, gió trời từ bên ngoài thổi qua cửa sổ chưa đóng, ánh mắt trời rực rỡ như sắp đến hè.

Xe chạy trên đường hơn bốn mươi phút, phong cảnh bên ngoài cửa sổ đã trở nên vắng lặng, trạm xe đứng lẻ loi giữa không gian cỏ cây nhuộm một màu xanh hoang dại, xe lao vút qua và dừng lại, ở đuôi xe cuốn lên một đống bụi đất, hai bên lề đường trống vắng chỉ có hai người.

Tống Oanh giơ tay đặt lên trán, che chắn ánh nắng mặt trời chói mắt trên đỉnh đầu, hỏi người bên cạnh.

"Bây giờ chúng ta đi đâu vậy?"

Lâm Tống Tiện đứng tại chỗ ngắm nhìn về phương xa, có thể nhìn thấy loáng thoáng một đoạn đường ray nhỏ ở đường ranh giáp giữa bầu trời và chân trời, cách một bãi cỏ dại, dường như có thể nghe thấy tiếng tàu chạy ầm vang.

Cậu đưa tay chỉ về phía trước.

"Đi đến đó."

Thảm cỏ tranh màu xanh mát không quá mắt cá chân, phía trên không có đường đi, Lâm Tống Tiện đi phía trước tạo ra dấu chân, Tống Oanh đi theo sau lưng cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!