Edit: Linh | Beta: An Tĩnh
Bữa cơm này khiến Tống Oanh thay đổi cách nhìn về Lâm Tống Tiện.
Bất kể lúc giải vây trước khi cô ngồi xuống, hay là vì để cô không lúng túng nên cậu vẫn ăn miếng tôm đó trước mặt mọi người, cũng khiến trong lòng Tống Oanh thêm phần cảm động.
Ban đầu nghe về cậu qua miệng người khác, rồi sau khi tiếp xúc với nhau, dường như có đôi chút khác biệt.
Tống Oanh cảm thấy giữa cô với cậu có nhiều liên kết đặc biệt.
Trận tuyết lúc trời sẩm tối ấy, dưới gốc đa chiều hôm đó, dường như cậu không muốn ai biết về mình, lẩn trốn dưới những sự vật.
Nếu hai người gặp nhau ở trường học, Tống Oanh sẽ chủ động chào hỏi, thỉnh thoảng còn có thể trò chuyện mấy câu.
Lâm Tống Tiện vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt lười biếng kia, mười lần thì hết chín lần giống như chưa tỉnh ngủ, nghe thấy lời hỏi thăm của cô mới miễn cưỡng ngước mắt lên, mũi thoáng thở ra một tiếng nhỏ, coi như đáp lại.
Có lúc cũng sẽ hơi lúng túng.
Sáng sớm Tống Oanh ngồi xe Tống Chi Lâm tới trường học nên không mua bữa sáng, thế là cô và đám Cao Kỳ đi phòng ăn, lúc mới mua xong, cầm trong tay vừa đi vừa ăn thì gặp Lâm Tống Tiện đang đi đến ở phía giao lộ.
Dáng vẻ cậu mới tỉnh dậy không lâu, có vài sợi tóc đen nhánh lộn xộn, nắng ban mai chiếu xuống làn da trắng sáng, quầng thâm xanh nhạt dưới mắt trở nên cực kì rõ ràng.
Đồng phục học sinh mở rộng, bên trong là áo phông đen hơi rộng ở phần cổ áo, cổ và xương quai xanh gầy gầy trắng trẻo lộ ra ngoài.
Ánh mắt tỉnh táo, không có bất kỳ sự công kích nào.
Có đôi chút non nớt vô hình.
Tống Oanh cắn bánh rán trong miệng, trên tay còn cầm sữa bò và bánh bao, khi thấy cậu, cô lên tiếng theo bản năng, "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Lâm Tống Tiện cụp mắt xoa sống mũi, chào hỏi.
"Cậu ăn sáng chưa?" Tống Oanh lịch sự hỏi chuyện, không nghĩ quá nhiều, ai ngờ Lâm Tống Tiện đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cô, ánh mắt tập trung lên tay cô.
"Chưa ăn." Ánh mắt nam sinh nhìn thẳng, đầu óc Tống Oanh ngây ngốc vài giây, lúc này cũng đã đưa túi đồ ăn sáng đến, ngơ ngác hỏi: "Vậy cậu muốn ăn không?"
Dứt lời, Tống Oanh kịp phản ứng lại, mặt lộ vẻ lúng túng, đang chuẩn bị rút tay về thì Lâm Tống Tiện đã lấy mất chiếc túi.
"Cảm ơn."
"…"
Những người có mặt tại đó có hơi kinh ngạc, Tống Oanh nuốt bánh bao trong miệng xuống, chốc lát sau cô còn nuốt nước miếng.
"Không cần cảm ơn đâu?"
Hai nhóm người đi lướt qua nhau, đến khi bóng dáng các cô gái biến mất hẳn, Phương Kỳ Dương mới nhìn Lâm Tống Tiện, không dám tin, "Anh Tiện, từ lúc nào mà anh…"
Cậu ta lộ ra vẻ bối rối, "Học cướp đồ của con gái nhà người ta vậy?
"Không thấy chính cậu ấy chủ động cho tao sao?" Lâm Tống Tiện không thèm để ý đáp, vẻ mặt thản nhiên. Phương Kỳ Dương cạn lời, khâm phục nói tiếp: "Nói về mặt dày, anh đúng là hạng nhất."
Ai cũng có thể nhìn ra con gái nhà người ta chỉ đang khách sáo mà thôi, tên cầm thú này.
Lâm Tống Tiện không phản ứng.
Cỏ cây hai bên đương tươi tốt, giọt sương rơi xuống, gió nhẹ mát rượi.
Cậu mở túi đồ trong tay ra lấy hộp sữa bò, xé ống hút cắm vào hút một ngụm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!