Chương 45: Gần tớ quá rồi

Edit: An Tĩnh

Lễ quốc tế thiếu nhi rơi vào đúng ngày thứ bảy.

Điền Gia Gia đề nghị mọi người đi ra ngoài chơi cùng nhau, vì ngày hôm đó các trung tâm thương mại ở khắp nơi đều có hoạt động, vô cùng náo nhiệt.

Lúc cô ấy nói chuyện này là vào giờ nghỉ trưa, mọi người ăn cơm xong thì ngồi vây quanh chỗ Tống Oanh tán gẫu, Lâm Tống Tiện ngồi ngay bên cạnh chơi game, Phương Kỳ Dương vẫn kéo ghế đến ngồi ngược như cũ, hai chân giang rộng, đạp trên mặt đất.

"Này, đi đâu chơi đấy, cho tôi đi với." Cậu nghe thấy cuộc tám chuyện của nhóm nữ sinh, lập tức chen miệng vào, Điền Gia Gia hất nhẹ cằm.

"Không cho đi, cậu quá xấu, kéo nhan sắc của tất cả bọn tớ xuống cả rồi."

Phương Kỳ Dương: "….?"

Cậu ngây người một lát, chẳng hiểu sao mình lại bị hạ nhục, không khỏi nhìn về phía Tống Oanh xin sự an ủi.

"Em gái Tống, cậu phân xử công bằng đi, cậu ta đang nói tiếng người đó sao?"

"…." Tống Oanh không muốn đắc tội với hai bên, vì vậy giả vờ không nghe thấy gì, cúi đầu làm đề.

"Toàn bộ cửa hàng trong trung tâm thương mại giảm giá 90%, tôm nồi được ưu đãi đặc biệt dịp lễ thiếu nhi, mua năm cân tặng hai cân….." Điền Gia Gia đang tìm kiếm thông tin của trung tâm thương mại, càng đọc càng hưng phấn.

"Chúng ta đi ăn tôm nồi đi!" Cô ấy ngẩng mặt lên nhìn mọi người chăm chú với ánh mắt sáng lấp lánh.

"Thấy sao, đi nhé?"

"Được đó, nước miếng tớ sắp chảy rồi đây nè." Cao Kỳ nhìn chằm chằm hình ảnh trên điện thoại của cô ấy, nuốt nước miếng ừng ực. Tống Oanh nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu.

"Được đó, đúng lúc thứ bảy này tớ không bận."

"Đi đâu vậy?" Lâm Tống Tiện nghe câu này, để điện thoại xuống, sau đó nhìn sang.

"Bọn tớ chuẩn bị đi ăn tôm…." Điền Gia Gia khái quát đơn giản cuộc nói chuyện vừa rồi lại một lần, Lâm Tống Tiện nghe xong, trong ánh mắt thấp thoáng sự suy tư.

"Tôi cũng đi." Chốc lát sau cậu nói. Phương Kỳ Dương vội vàng giơ tay, "Nơi nào có anh Tiện thì chắc chắn phải có tôi."

Điền Gia Gia: "Có phải cậu thích thầm Lâm Tống Tiện không thế?"

Phương Kỳ Dương: "?"

"Không đúng đắn lắm nhỉ." Cậu ta trợn trắng mắt.

"Tớ thấy đầu óc cậu hơi có vấn đề đấy."

Mọi người đã hẹn sẽ gặp nhau dưới lầu trung tâm thương mại lúc mười giờ sáng, sau khi ăn sáng xong, Tống Oanh chuẩn bị ra ngoài.

Sắp đến giữa hè, ánh mặt trời bên ngoài chói chang, nhiệt độ vẫn còn vừa phải, làn gió ban mai sớm tinh mơ trong lành và mát lạnh.

Tống Oanh chọn một chiếc váy ngắn màu lam trong tủ quần áo, mái tóc dài được buộc lại qua loa bằng dây cột tóc màu xanh da trời.

Cô đeo túi xách, đứng ở cửa thay một đôi giày vải màu trắng.

Xe buýt đi qua bốn năm trạm, lúc Tống Oanh đến nơi vẫn còn sớm mấy phút, cô còn chưa đi tới trung tâm thương mại thì đã thấy một bóng dáng quen thuộc từ đằng xa.

Tống Oanh vô thức cong môi, bước chân nhanh hơn.

"Sao cậu đến sớm vậy?" Cô đi tới bên cạnh Lâm Tống Tiện, ngửa mặt lên hỏi. Ánh mắt nam sinh nhìn xuống mặt cô, im lặng quan sát.

"Hôm nay cậu hơi khang khác." Sau khi nhìn xong, cậu cho ra kết luận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!