Chương 39: Yêu đương? Mày sỉ nhục ai vậy

Edit: An Tĩnh

Sẩm tối, trong trường học vắng vẻ.

Phương Kỳ Dương đứng ở cửa, nghe Lâm Tống Tiện trả lời với khuôn mặt không hề đổi sắc.

"Không ăn nhiều nên đói."

Khi cậu ta đi tới, chỉ vào động tác của Lâm Tống Tiện mà hộp mì trước mặt đã bị tiêu diệt hết chẳng còn dư lại bao nhiêu, cậu ăn mấy miếng hết hộp mì, dùng khăn giấy lau miệng, sau đó cầm rác còn dư lại vứt vào thùng rác phía sau.

Phương Kỳ Dương: "….:

Đây tuyệt đối không phải là đại thiếu gia Lâm Tống Tiện sạch sẽ kén chọn mà cậu ta biết.

"Anh Tiện, anh đây là…." Cậu ta cảm thấy khó tả, vất vả nhả từng chữ.

"Có chuyện gì?" Lâm Tống Tiện như mới chỉ nhìn thấy cậu, nhíu mày lạnh nhạt hỏi.

Phương Kỳ Dương nuốt những lời vốn định nói xuống.

"Chuyện kia giải quyết sao rồi ạ? Gọi điện thoại cho anh không được, mấy anh em đang chờ anh ở bên ngoài đó, Trương Trạch đã gọi thức ăn xong rồi, còn thiếu mỗi mình anh thôi."

"À." Thật ra thì Lâm Tống Tiện không còn đói lắm, nhưng vẫn phải hoàn thành chuyện của ngày hôm nay, cậu nhìn về phía Tống Oanh.

"Đi thôi, tớ đưa cậu đến trạm xe buýt."

"Không cần đâu, lát nữa tớ phải đến chỗ của mẹ tớ." Tối nay Phạm Nhã không nấu cơm, cả gia đình sẽ ra ngoài ăn, Tống Oanh phải chờ bà tan làm, không biết chờ đến lúc nào.

"Vậy cùng đi ra ngoài thôi." Lâm Tống Tiện xách cặp của cô lên, đứng bên cạnh Tống Oanh, im lặng cụp mắt chờ cô, quả thật là một động tác đơn giản khiến người ta cảm nhận được sự khôn ngoan.

Hai người sánh vai đi ra ngoài, cách nhau không xa không cần, Lâm Tống Tiện vô thức thả chậm bước chân để phối hợp với cô, Phương Kỳ Dương nghe Tống Oanh nhỏ giọng hỏi.

"Vừa rồi ăn mì có ngon không?"

"Bình thường thôi."

"Vậy lát nữa cậu vẫn có thể ăn đồ ăn khác đúng không?"

"Xem tình hình đã….."

Hai người một hỏi một đáp dần đi xa, Phương Kỳ Dương yên lặng đi theo ở phía sau, chẳng biết tại sao giờ phút này lại cảm thấy mình rất thừa thãi.

Trên con đường bên ngoài cổng trường, sau khi nhìn Tống Oanh đi vào lớp học thêm, Lâm Tống Tiện mới xoay người đi đến chỗ ăn cơm, Phương Kỳ Dương ở bên cạnh cậu, nhịn một hồi quả thật vẫn không nhịn nổi.

"Anh Tiện, có phải anh và em gái Tống đang yêu đương không?"

"?" Lâm Tống Tiện nhìn cậu ta bằng ánh mắt không thể tin nổi, hệt như nhìn một đứa thiểu năng vậy.

Phương Kỳ Dương bị sỉ nhục, phút chốc lập tức ưỡn ngực kêu lên đầy phấn khích: "Lần trước em còn thấy anh ngủ trên đùi cậu ấy, sáng sớm còn ở cùng nhau, bây giờ lại ăn đồ ăn dư của người ta, đây không phải yêu đương thì là cái gì?"

Cậu ta chất vấn một phen, chỉ đổi lại một sự yên lặng ngắn ngủi của Lâm Tống Tiện, ngay sau đó chối bỏ mà không hề nghĩ ngợi, "Không phải."

"Sao cả ngày trong đầu mày chỉ có mấy thứ không bổ ích chút nào này thôi vậy." Cậu lại bắt đầu nhìn cậu ta bằng ánh mắt đó, Phương Kỳ Dương giận sôi máu, cậu ta không kiềm được siết chặt quả đấm.

"Anh có bản lĩnh dám nói mình không thích cậu ấy không?" Cậu ta ném ra một câu hỏi mấu chốt, lần này Lâm Tống Tiện không phản bác cậu ngay, chỉ là cậu đã rơi vào trầm tư.

Thích à?

Nhất định là thích cô, nhưng nếu so với kiểu tình yêu day dứt triền miên như Phương Kỳ Dương nói thì Lâm Tống Tiện cảm thấy giữa mình và Tống Oanh giống kiểu ràng buộc đặc biệt hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!