Edit: An Tĩnh
Rốt cuộc người "DJ" ở cạnh cạnh dàn loa cũng chọn nhạc xong, đi đôi với nhịp điệu hoặc nhẹ hoặc nặng, một giọng nữ khàn khàn vang lên, ca khúc tiếng Anh sống động như thật, có người bắt đầu lắc lư người theo nhịp điệu của tiết tấu.
Tiếng "phốc" thanh thúy phát ra trong không khí, nắp bia được cạy ra, bọt trắng xóa dâng lên.
Mọi người cụng ly với nhau, tiếng cười pha lẫn tiếng chuyện trò, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Phương Kỳ Dương giơ hai lon bia đang cầm trên tay lên cao, đi xuyên qua nửa căn phòng, đến bên cạnh ghế sofa ngồi xuống, cực kỳ tự nhiên đưa một lon trong đó cho Lâm Tống Tiện.
"Anh Tiện."
Cậu nhận lấy, đốt ngón tay dài kéo miệng lon, mở ra một cách tùy ý.
Hai người cụng một cái.
Lâm Tống Tiện ngửa đầu uống một ngụm, tầm mắt không có tiêu cự nhìn về đám người đang chơi đùa thỏa thích giữa phòng.
Phương Kỳ Dương thấy vậy thì nhìn về phía Tống Oanh.
"Em gái Tống có muốn uống gì không?"
"Sữa chua." Không chờ cô trả lời, Lâm Tống Tiện không nói một lời đã quyết định giúp cô.
Lòng Phương Kỳ Dương thầm nói em tìm sữa chua ở đâu cho cô ấy đây hả, đầu óc vừa xoay chuyển, đột nhiên hình ảnh gì đó chợt lóe lên.
Hình như vừa nãy ở một góc trong tủ lạnh có bày một hàng đầy ắp những chai sữa chua.
Cậu ta nghĩ đến nhưng giữ trong bụng không nói ra.
"Được được được, sữa chua đúng không, để tôi đi lấy."
Đồ ăn gọi bên ngoài đã đến dưới lầu, có một nam sinh ở trong phòng nghe điện thoại rồi đi xuống lấy, chỉ chốc lát sau đã mang mấy túi đồ ăn lớn lên.
BBQ nướng, hải sản, pizza, cái gì cũng có, chiếc bàn bị thức ăn bày la liệt chiếm cứ, mùi thơm ngập tràn.
Đám người vốn đang say mê trong cuộc vui cũng rối rít như sói đói ngửi được hương thơm, họ đến gần mở túi đựng một cách qua loa, bắt đầu đưa tay không cầm một miếng pizza lên ăn.
Trương Yên không nhìn nổi, đánh vào tay họ, lấy bao tay trong túi ném qua đó.
Cô cúi đầu sửa sang lại hộp đựng đồ ăn, hiếm khi chị cả vô cùng khí thế lộ ra chút hiền dịu, có người nhanh mắt, thấy được đồ bên trong trước, kinh ngạc kêu lên không hề suy nghĩ.
"Ôi sao trong này còn có một phần cháo thế, tụi mày ai muốn ăn cháo sao?!"
Lời vừa nói ra thì có mấy tiếng cười vang lên, mang theo vẻ giễu cợt trêu đùa.
"Ai lại ăn cháo vào lúc này chứ, chẳng lẽ chúng ta mở tiệc chăm sóc sức khỏe à?"
"Sáng sớm ăn chào, đêm khuya thưởng rượu —–"
"Mày đọc thơ các gì hả?"
"Ồn ào gì thế, Khương Tử Dương, mày nói nhiều quá." Trương Yên liếc mắt qua, chứa đựng sự cảnh cáo nhẹ, người vừa rồi nói rất hào hứng lập tức im lặng, xin tha thứ.
"Ối ối, chị Yên, em sai rồi, sai rồi ạ."
Bây giờ là bảy giờ tối, đám người này vừa tan học chưa ăn cơm đã đến thẳng đây, lúc này cũng đã đói không chịu nổi, đồ ăn trên bàn bị tiêu diệt rất nhanh.
Tống Oanh nuốt nước miếng, bị hương thơm trong không khí hấp dẫn, ánh mắt vô thức nhìn chằm chằm hộp đùi gà chiên vàng ươm ở giữa kia, chính cô cũng không phát hiện ra động tác nuốt cổ họng này của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!