Edit: An Tĩnh
Ngày thứ sáu đó, họ vẫn đi ăn hải sản, Điền Gia Gia gọi cả Phương Kỳ Dương và một vài người nữa, cộng thêm Cao Kỳ nữa là có tổng tám người, trên đường đi trông rất có khí thế, vào trong quán vừa khéo giành được một chiếc bàn.
Lúc gọi thức ăn, mọi người đều đọc chữ trên bảng hiệu của quán, gọi các loại sò biển tôm cua, chỉ có Phương Kỳ Dương không đi theo con đường bình thường, ôm thực đơn quan sát một hồi, đột nhiên cất giọng nói: "Phục vụ, cho tôi một đĩa sườn non nấu khoai sọ."
"?"
Nhân viên phục vụ suýt đã cho rằng người này đến để phá quán.
Cô nàng bấm bụng trả lời, "Xin lỗi, ở đây không có món này ạ."
"Ai muốn ăn sườn non hả? Không phải đến đây để ăn hải sản sao?" Có người hỏi, Phương Kỳ Dương cười híp mắt nhìn Lâm Tống Tiện, giải thích, "Đây là món gọi riêng cho anh Tiện của chúng ta, anh ấy thích ăn món đó nhất."
"…." Tống Oanh có đầy đủ chứng cứ để nghi ngờ Phương Kỳ Dương nghe được đoạn nói chuyện của họ ngày hôm đó, cô ngồi đó với khuôn mặt dần nóng lên.
Lâm Tổng Tiện còn không thèm ngước mắt lên nhìn, "Tao không thích ăn sườn non bên ngoài."
"Hiểu rồi, không phải nguyên nhân là sườn non mà là nguyên nhân người nấu." Phương Kỳ Dương ném thực đơn trong tay đi, nở nụ cười đầy ẩn ý. Lâm Tống Tiện phản ứng lại, chậm rãi ngước mắt nhìn về phía cậu ta, lại liếc mắt nhìn Tống Oanh đang mất tự nhiên bên cạnh, bỗng nhiên lơ đãng cười "ha" một tiếng.
"Phương Kỳ Dương, tao thấy gần đây mày có hơi đắc ý vênh váo đấy, thiếu đòn à."
Cậu nói rất rõ ràng rành mạch, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười, sau lưng Phương Kỳ Dương đột nhiên lạnh lẽo, biết có lẽ mình đã đụng chạm đến cậu đại thiếu gia ngỗ nghịch này, vội vàng thay đổi nét mặt, nhấc bình nước trên bàn lên nói.
"Nào nào nào, gần đây thời tiết hơi nóng, mọi người uống chút nước nóng để nguội đi, em gái Tống này, tôi rót cho cậu."
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn ra thời tiết vào thu lạnh lẽo bên ngoài, im lặng không nói gì.
Ăn xong bữa ăn này đã là bảy giờ tối, mùa hè trôi qua, ban đầu đã không còn dài đằng đẵng như lúc trước, bây giờ trời đã tối, đèn đường trên đầu đã sáng lên.
Mọi người không cùng đường về nhà, sau khi chào tạm biệt từng người, Tống Oanh đi về phía trước dọc theo con phố, Lâm Tống Tiện đi sau lưng cô không xa cũng không gần, lười biếng giữ cổ, cũng không nói chuyện.
Tống Oanh thấy cậu thường xuyên làm động tác này, không nhìn nổi nữa, bèn đưa ra đề nghị, "Hay là lần sau cậu mang theo gối đến trường đi, như vậy thì lúc ngủ sẽ không đau cổ nữa."
Lâm Tống Tiện bị cô chọc cười, suy tư mấy giây, "Cậu muốn chọc lão Từ tức chết à?"
"….."
"Tớ chỉ nói đùa thôi." Tống Oanh nhìn bộ dạng của cậu, dường như thật sự suy xét đề nghị của cô vậy.
Hai người đi thẳng đến trạm xe bus, Lâm Tống Tiện đứng bên cạnh chờ xe cùng cô. Lúc màn đêm buông xuống, biển người trong thành phố đông đúc, xe cộ chạy trên đường tắc nghẽn, xe bus kéo thân thể cao lớn đến, chậm rãi dừng lại bên đường.
Tống Oanh vừa lục tiền lẻ trong túi xách vừa tạm biệt Lâm Tống Tiện, vừa mới đi lên thì người phía sau cũng đi lên cùng, cậu cao hơn Tống Oanh nửa cái đầu, khi đứng sau lưng, được che chắn tạo cảm giác an toàn.
"Tớ đưa cậu về." Lâm Tống Tiện thấp giọng nói.
Trời đã trở nên tối hẳn, ánh đèn trên con đường bên ngoài tiểu khu ảm đảm, bóng cây đổ xuống mặt đất, lay động chập chờn.
Đi đến cửa tiểu khu, Tống Oanh dừng bước, hỏi thăm dò: "Cậu có định đi vào luôn không?"
"Không cần." Lâm Tống Tiện lắc đầu. Thấy cảnh sinh tình.
Cậu hất mặt ra chỉ ra phía sau, ra hiệu, "Cậu mau đi vào đi, tớ nhìn cậu vào."
"Tớ phát hiện cậu đột nhiên đối xử với tớ rất tốt đó nha." Tống Oanh nhớ đến sự thay đổi của cậu trong những ngày qua, đeo cặp sách đi vào trong, đồng thời nhỏ giọng lầm bầm, khi lọt vào tai Lâm Tống Tiện, cậu giận đến bật cười.
"Trước kia tớ đối xử với cậu không tốt sao?" Lúc ấy không cảm nhận được, bây giờ nghĩ lại thì thật ra từ đầu đến cuối, cách cậu đối xử với Tống Oanh đã khác biệt rồi.
"Thì bây giờ tốt hơn." Là kiểu tốt một cách trắng trợn ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!