Hôm sau lúc các học sinh lớp ba đến trường đã phải hoảng sợ trước tấm bảng tin ở cuối phòng học.
Trên tấm bảng đen treo tường là một bầu trời sao rộng lớn, bên trong xen kẽ những hành tinh nho nhỏ và chữ viết, ở chính giữa có một cô gái với đôi cánh dài, cô gái ấy nhắm chặt hai mặt và ngửa mặt, thân thể bay lên không, đôi cánh sau lưng giang rộng như mộng như ảo.
Thay vì nói là một tấm bảng đen được trang trí, chi bằng nói đây là một tác phẩm nghệ thuật.
Hình thức sáng tạo không gò bó, phong cách nổi bật táo bạo, đẹp đến rung động lòng người.
Học sinh từ ngoài phòng học đi vào rối rít dừng bước, kinh ngạc đứng ngây người ngắm nhìn hồi lâu, rốt cuộc cũng không nhịn được thốt lên tiếng cảm thán "wow".
"Mẹ nó, mẹ nó."
"Đây là tác phẩm của Lâm Tống Tiện nhỉ, lớp chúng ta trừ cậu ấy ra thì không còn nhân tài nào nữa đâu."
"Hãy tha thứ cho những ngôn từ cằn cỗi không đủ để hình dung vẻ đẹp bức tranh của tớ."
"Đề nghị không cần trang trí lại bảng tin năm nay nữa, cứ giữ mãi bức tranh này đi."
Điền Gia Gia đứng ở kia nhìn chằm chằm, buông tay đang kéo Tống Oanh ra, ngơ ngác há to miệng, một giây ngay sau đó nhanh chóng ôm lấy cô, kích động muốn nhảy cẫng lên tại chỗ.
"A a a, Lâm Tống Tiện quá tài giỏi!! Tớ tuyên bố từ giờ phút này trở đi, tớ chính là fan trung thành của cậu ấy."
Trong phòng học toàn là tiếng bàn tán náo nhiệt, ồn ào đến tận lúc sắp vào tiết tự học, cuối cùng nam chính cũng lững thững chậm chạp xuất hiện ở cửa lớp với đôi mắt lim dim buồn ngủ.
"Ơn lớn không lời nào cảm ơn cho hết, ngài đã cực khổ rồi ạ." Điền Gia Gia đứng lên chắp tay, cúi mình vái chào cậu trước, vẻ mờ mịt thoáng xuất hiện trên mặt Lâm Tống Tiện, sau khi nhận ra, mới chậm rãi đáp tiếng "à".
"Không sao, vốn cũng không phải là giúp cậu." Cậu nói vô cùng tự nhiên, Điền Gia Gia lúng túng một giây, cười khan hai tiếng.
"Cũng được, cũng được." Để bày tỏ thành ý của mình, cô đưa ra lời mời.
"Đúng rồi, tớ và Nhân Nhân đã hẹn thứ sáu tuần này tan học sẽ đi ăn hải sản, cậu có muốn đi chung không? Cảm ơn các cậu đã vất vả trang trí bảng tin lớp lần này."
Lâm Tống Tiện hiểu rõ được mấu chốt trong này chỉ trong nửa phút, cậu suy tư, "Vậy nên vì cậu mời cô ấy ăn hải sản nên cô ấy mới đồng ý giúp sao?"
Điền Gia Gia: "???!!!"
"Không phải đâu!" Cô chối bỏ cực nhanh, giải thích một cách vất vả, "Vì tớ cầu xin thành khẩn nên cô ấy mới miễn cưỡng đồng ý hỏi thử, chủ yếu là trong lòng tớ áy náy nên…."
"Biết rồi." Lâm Tống Tiện nhẹ nhõm cắt ngang lời cô ấy, sau đó bước đi khỏi vị trí trước mặt cô.
Điền Gia Gia đứng tại chỗ nuốt nước miếng, chưa hoàn hồn lại.
Lâm Tống Tiện vừa mới đến phòng học, lớp tự học lại bắt đầu, đến khi hết tiết Tống Oanh mới có cơ hội đi ra phía sau giả vờ thưởng thức tấm bảng tin một cách nghiêm túc, sau đó đi đến trước bàn của cậu, mở miệng khen ngợi.
"Lâm Tống Tiện, cậu vẽ đẹp thật đó." Cô cố gắng để lời khen của mình chân thành nhất có thể, lại bổ sung thêm.
"Nhất là cô gái ở giữa đó, trông giống thiên sứ quá."
"Vốn dĩ là vẽ thiên sứ mà." Lâm Tống Tiện ngước mắt nhìn về phía cô, giọng nói lành lạnh.
"Cậu có thấy người nào có cánh dài chưa?"
"Nhưng ….." Tống Oanh không phục phản bác lại, "Dáng vẻ của cô ấy giống người mà."
Cô gái ở chính giữa, ngoại trừ có thêm đôi cánh sau lưng ra thì từ đầu đến chân đều giống hệt một thiếu nữ bình thường vậy.
Tóc xõa tung, váy đầm dài đến bắp chân, đôi mắt đang khép hờ.
"Vì thiên sứ luôn ngụy trang thành dáng vẻ của con người, hòa lẫn trong dòng người bình thường." Lâm Tống Tiện nghiêng người về trước, tay để ở cằm, ngước mắt nhìn cô, đồng tử đen nhánh trong suốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!