Chương 30: Khuất phục trước dịu dàng

Edit: An Tĩnh

Hội thao là lúc sân trường lộn xộn nhất, có thể thấy bóng người đi đi lại lại khắp nơi, nhưng chỗ này lại vô cùng thanh tịnh, dưới chân là bãi có, bên phải là đường đua trắng đỏ xen kẽ dài mấy trăm mét.

Lâm Tống Tiện nhìn người trước mặt, vẻ ngoài của Tống Nghi Ninh vẫn tinh tế không cách nào bắt bẻ, ai vô tình nhìn thấy cũng phải âm thầm cảm khái một câu, người mẹ này đúng là có khí chất.

Lớp trang điểm trên mặt bà hoàn mỹ, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều vô cùng có phong thái.

"Hôm nay Tiểu Y có tiết mục biểu diễn, mẹ thuận tiện đến xem con." Bà giơ tay xem đồng hồ, vẻ mặt lạnh nhạt.

"Nghe nói lần trước các con xảy ra hiểu lầm, lát nữa cùng ăn trưa nhé?"

Lâm Tống Tiện buồn cười vì giọng điệu như lẽ đương nhiên của bà, cậu nhếch khóe miệng, không giấu được sự châm chọc trong giọng nói: "Dựa vào cái gì mà bà cảm thấy tôi sẽ ngồi cùng bàn ăn cơm với cô ta?"

Tống Nghi Ninh ngây ra, bà nghiêng đầu, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát Lâm Tống Tiện. Ấn tượng cậu đem đến cho bà là trầm mặc ít nói, không hề có cảm giác tồn tại, nhưng gần đây sau mấy lần tiếp xúc, dường như cậu đã bắt đầu bộc lộ sự sắc sảo, phô bày móng vuốt.

Hoặc có lẽ đây vốn dĩ là dáng vẻ của cậu.

Tống Nghi Ninh không biết sự biến hóa này từ đâu mà có, nhưng cái này chẳng gây trở ngại cho bà.

"Nếu con không muốn thì mẹ cũng không miễn cưỡng." Bà vốn chỉ thuận tiện hỏi thử thôi, dù sao trước kia thỉnh thoảng bà sẽ thấy được những thứ tương tự sự khao khát yếu ớt trong mắt cậu.

Bà cho rằng cậu sẽ đồng ý ăn cơm chung với mình.

Tống Nghi Ninh lấy điện thoại ra, bấm một dãy số, sau khi nói đôi câu ngắn gọn thì kết thúc cuộc gọi và cất điện thoại, tiếp đó nhìn về phía Lâm Tống Tiện lần nữa.

"Mẹ đi trước, Tiểu Y đang chờ mẹ ở cổng trường rồi."

Lâm Tống Tiện không nói một lời, xoay người rời đi.

Trời trong nắng ấm, âm thanh trong radio càng sổi nổi phấn chấn, những bạn học mặc đồng phục xung quanh giữ nét vui tươi trên khuôn mặt non trẻ, cỏ xanh mơn mởn.

Mặt Lâm Tống Tiện chẳng có cảm xúc gì, ở một nơi nào đó hờ hững chết lặng theo thói quen, hệt như con người bị chia làm hai, linh hồn ngồi tít trên cao cụp mắt nhìn cậu, thân thể lại giống một cái xác biết đi.

Ánh mặt trời ấm áp ở trên cao, không có cảm giác gì.

Trên sân cỏ lớn như vậy, đột nhiên có một bóng dáng xuất hiện trước tầm mắt, ngăn cản những bước chân cứng nhắc của cậu, Lâm Tống Tiện dừng lại, ngước mắt thì thấy Tống Oanh.

"Cậu có ổn không?" Cô đứng dưới ánh nắng vàng ươm sáng chói mắt, nét mặt lo âu, lên tiếng hỏi cậu.

"Cũng ổn." Rốt cuộc Lâm Tống Tiện đã tìm được thứ vừa chạy mất, chậm rãi giương mắt.

"Gần trưa rồi đó, muốn đi ăn cơm cùng nhau không?"

Còn chưa đến giờ nghỉ trưa, hai người đã ra ngoài trường học trước thời gian quy định.

Thời gian sau đó không còn hạng mục thi đấu nào, giáo viên sẽ không điểm danh, thời gian tự do thoải mái, cơ bản thì không khác gì được nghỉ cả.

Lâm Tống Tiện và Tống Oanh đi ăn mì, vẫn là tiệm mì hải sản thủ công trong hẻm nhỏ thường ăn, mùi vị vẫn tươi ngon như bình thường, ngay cả chút nước lèo dưới đáy cũng không còn dư miếng nào.

Người qua lại trên đường phố như mắc cửi, hai người đi về phía trước dọc theo con đường lộ lớn, so với trong trường học không lúc nào không có tiếng radio thì bên ngoài yên tĩnh hơn rất nhiều, xe cộ chạy dừng vô cùng êm ả, người trên đường đi lướt qua nhau.

Cuối cùng họ dừng lại trên một sân thượng.

Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Phía sau là một tòa kiến trúc không biết tên, nhướn người ra phía trước sẽ là một cái đài cao hình vuông, xung quanh được bao lại bởi lan can sắt sơn đen, tầm nhìn rộng rãi, có thể thấy toàn bộ đường đi và các tòa cao ốc cách đó không xa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!