Edit: An Tĩnh
Khu dạy học ồn ào náo nhiệt, cách đó khoảng nửa mét là các học sinh lớp khác, mặt Tống Oanh đỏ bừng lên, nhìn Lâm Tống Tiện với vẻ khó tin.
"Tại sao cậu, cậu có thể nói ra những lời này hả!" Cô thở phì phò chất vấn cậu, đối diện với ánh mắt của Lâm Tống Tiện, luôn cảm thấy như có ẩn ý gì đó, Tống Oanh đè bẹp ý định muốn che ngực của mình, nắm chặt quả đấm, đứng tại chỗ dậm chân một cái.
"Cậu là đồ lưu manh à?!"
"Xin lỗi." Lâm Tống Tiện ngây mặt, còn nói tiếp: "Tớ thấy các cậu bàn luận công khai trong phòng học nên nghĩ nó chỉ là chủ đề bình thường."
"…." Tống Oanh cố kiềm chế, tức giận lên tiếng: "Thế à, thảo luận về ngực của một cô gái thì bình thường chỗ nào hả?"
"Đúng không, tớ cũng cảm thấy vậy đó." Cậu tỏ vẻ suy tư, chuyển hướng câu chuyện.
"Thôi chúng ta đổi chủ đề đi."
"….." Cực kì giống một tên đàn ông cặn bã vừa lừa tình xong đã quay đầu bỏ đi thật đấy.
Tống Oanh hít thở sâu, hung dữ giật lất thùng nước và cây lau nhà từ trong tay cậu, trước khi đi còn không quên đạp một phát lên giày cậu.
"Đồ vô sỉ!"
…
Lúc Lâm Tống Tiện đang lau giày ở phòng học, đúng lúc Phương Kỳ Dương đi đến thì thấy. Cậu gác chân lên ghế của mình, cầm khăn giấy lau chùi, dấu giày đen trên đôi giày trắng rất to rõ.
"Đây không phủ là đôi giày đá bóng anh thích nhất sao, ai dám đạp giày của anh, không muốn sống nữa à." Phương Kỳ Dương kéo chiếc ghế bên cạnh tới, ngồi xuống đối mặt với Lâm Tống Tiện, hỏi với giọng điệu không đứng đắn.
"Mày không được đánh cậu ấy biết chưa?"
Khuôn mặt thở phì phò của Tống Oanh lại xuất hiện trước mắt Lâm Tống Tiện, ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại mỉm cười, cụp mặt thờ ơ, "Sao đầu óc mày ngày nào cũng chỉ có đánh đánh đấm đấm vậy, tuổi tác đã lớn rồi mà."
Phương Kỳ Dương nghẹn cả họng khi nghe cậu nói, mấy giây sau mới mở to mắt phản bác: "Lần trước đá banh, tên lớp mười một kia ép sát vô tình đạp anh một cái, kết quả lúc đó cả khuôn mặt nó xanh mét, thiếu gia à, anh nói xem em nhớ không lầm chứ?"
"Trước khác nay khác." Lâm Tống Tiện lau giày xong, vo khăn giấy trong tay thành một cục rồi ném vào thùng rác ở phía xa, vẻ mặt không hề có chút tức giận nào.
Chỉ mấy giây sau Phương Kỳ Dương đã hiểu ra, gật đầu chắc nịch, "Hiểu rồi, em đoán người này chắc chắn là em gái của anh ha, hơn nữa còn là họ Tống."
Cậu ta đưa tay chỉ về phía Lâm Tống Tiện, trên mặt là vẻ hiểu thấu sự đời thâm sâu.
"Anh Tiện, anh xong rồi."
Vì chuyện này mà đã mấy ngày rồi Tống Oanh không thèm để ý đến Lâm Tống Tiện.
Mặc dù khi ở trường hai người vốn không tiếp xúc nhiều, nhưng lúc ở ở phòng học hoặc gặp nhau bên ngoài thì đều sẽ chào hỏi, bây giờ chỉ vừa thấy cậu là Tống Oanh lập tức quay đầu sang chỗ khác, ngay cả giao tiếp ánh mắt cũng không có.
Dù Lâm Tống Tiện có chậm tiêu thì vẫn nhận ra cô đang giận mình.
Đưa cô ra ngoài chơi không về được, cô không tức giận, ngồi xe sợ hãi cũng không tức giận, chỉ nói hai câu đơn giản đã làm cô giận đến bây giờ.
Trong lớp học sau giờ trưa, Lâm Tống Tiện chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt là vẻ đăm chiêu, ngoài ra là sự nghi ngờ và khó hiểu.
Học kì mới, Từ Chân có linh cảm phải thay đổi chỗ ngồi, lần này chọn cách của lớp một – lớp học sinh giỏi của khối, sắp thếp theo thứ hạng của mỗi người.
Quyết định này vừa đưa ra, bên dưới đã kêu gào, rối rít bảo điều này không tôn trọng nhân quyền của học sinh, việc điên rồ này đúng là khiến người ta tức lộn ruột.
Từ Chân đứng thù lù bất động trên bục giảng, nói với khuôn mặt không hề có sự dao động.
"Kháng nghị là sự đấu tranh vô vị chỉ có người yếu mới làm, người mạnh đã bắt đầu yên lặng lật sách ra, tranh thủ giành quyền lựa chọn trong lần kế tiếp." Vì thế ông ấy cố ý chỉ đích danh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!