Chương 27: Công chúa Disney đang chạy trốn

Edit: An Tĩnh

Lâm Tống Tiện mắng nhỏ một tiếng, lập tức cởi áo khoác trên người ra, mở cửa bên ghế phó lái rồi cúi người tháo đai an toàn cho Tống Oanh, sau đó nửa bế cô ra từ bên trong.

Cô đã khóc đến hai mắt ngấn lệ, ý thức mơ hồ không tỉnh táo, cả người run nhẹ, vùi mặt vào vai cậu nhỏ giọng nghẹn ngào, chỉ chốc lát sau chỗ đó đã hơi âm ấm.

Khoảng cách giữa hai chiếc xe không xa không gần, Phương Kỳ Dương thấy trên tay Lâm Tống Tiện cầm chiếc áo khoác, bao phủ toàn bộ nữ sinh trước người mình, môi mím lại có hơi luống cuống, cậu giơ tay vỗ vỗ bả vai cô qua lớp áo.

Trong bóng núi [1] yên tĩnh, hình bóng hai người dán chặt nhau, dường như thế giới chỉ thuộc về họ, không ai có thể chen vào.

[1]

Không khí bên ngoài tươi mát, chân chạm xuống mặt đất, cảm giác mất trọng lượng khủng hoảng vừa rồi biến mất đôi chút, thân thể tìm lại lý trí lần nữa.

Trước mặt Tống Oánh vẫn là một khung cảnh mờ tối như cũ, áo khoác của Lâm Tống Tiện bao trùm trên đỉnh đầu cô, tạo thành một không gian nhỏ khép kín rất ấm áp, cảm xúc sợ hãi nhanh chóng bay biến.

Cô hít mũi, đứng thẳng người lại trong lòng cậu, túm lấy áo khoác trên đỉnh đầu.

"Tớ không sao." Âm thanh khàn khàn, giọng mũi nồng đậm. Cô gái cụp mắt, hàng lông mi ẩm ướt rũ xuống, hốc mắt sưng đỏ.

Lâm Tống Tiện lại mím môi, giọng điệu khô khan, "Có muốn nghỉ ngơi thêm một lúc nữa không?"

Lúc này Tống Oanh mới có tâm trạng quan sát bốn phía, đường núi trên cao trống trãi vắng lặng, những chiếc xe thể thao phía trước biến mất không còn tăm tích từ lâu, chỉ còn một chiếc xe màu xanh đậm đậu cách đó không xa, cửa xe mở toang, bên trong có mấy người nhoài người trên bệ cửa sổ nhìn về phía này cười cười.

Lòng cô cảm thấy lúng túng, lập tức lắc đầu.

Trên đường trở về, Lâm Tống Tiện đi rất thận trọng, xe chạy chậm về phía trước, có lẽ đây là tốc độ thấp nhất của cậu từ trước đến nay.

Hai bên cửa sổ cũng hạ xuống, gió từ bên ngoài lùa vào, cảnh sắc đáng sợ lúc đến chẳng hiểu sao lại trở nên êm dịu trong ánh hoàng hôn.

Tống Oanh quay đầu, nhìn về phía Lâm Tống Tiện.

Cách cậu lái xe rất tùy ý, một tay điều khiển vô lăng, tay còn lại đặt trên bệ cửa sổ, ngón tay cong lại để bên khóe miệng, ánh mắt bình tĩnh.

Nam sinh mặc áo phông trắng, xương quai xanh như ẩn như hiện, cánh tay trong ốn tay áo rộng lộ ra ngoài, gầy gầy trắng sáng.

Mái tóc đen khiến cậu trông ngoan hiền hơn, không có bất kì sự công kích nào.

Tống Oanh nhớ lại dáng vẻ lái xe như gió lốc vừa nãy của cậu, trong đầu đột nhiên xuất hiện một từ.

Hung dữ đáng yêu. [2]

[2] Gốc là : ngôn ngữ mạng, ý chỉ những người có dáng vẻ tức giận, cáu kỉnh nhưng mặt lại siêu đáng yêu.

Lúc hung dữ thì vừa tàn khốc vừa mạnh mẽ, sau khi ngoan ngoãn lại tràn đầy dáng vẻ của một đứa trẻ.

Hai kiểu khí chất này hòa lẫn một cách hoàn hảo trên người cậu.

Ánh tà dương tỏa rực bên mé phải khe núi, sắc vàng bao phủ lên cây cối xanh um tịch mịch, xe chạy không nhanh không chậm trên đường núi, ánh hoàng hôn lúc sập tối đẹp động lòng người.

Cuối cùng sự ồn ào và náo động dần dần tiêu tan trong làn gió.

Xe không lái thẳng vào thành phố, ở khu lân cận xưởng sửa xe của Trịnh Kiêu có đường mở thông, có xe bus và xe cho thuê đi lại. Lâm Tống Tiện dừng xe ở bên trong xưởng, Tống Oanh đánh giá bốn phía, nhớ đến người đàn ông mặc áo ba lỗ trắng đó.

"Xưởng này cho anh ấy mở sao?"

"Ừ, anh Kiêu là ông chủ ở đây." Lâm Tống Tiện khóa cửa kĩ càng rồi dẫn cô đi ra ngoài. Xe trong xưởng đậu lung tung tùy thích, đi xuyên qua các linh kiện xe lẻ tẻ, bên cạnh còn có mấy chiếc xe thể thao trông rất phóng khoáng, không khí tràn ngập mùi dầu máy.

Tống Oanh nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối nay, bất chợt phát hiện anh ta lừa mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!