Chương 22: Nhân Nhân

Edit: An Tĩnh

Trạm tàu lửa vào ban đêm trông có vẻ hơi vắng lặng, không có hành khách nào xếp hàng ở phòng bán vé, Lâm Tống Tiện mua hai tấm vé đi Đài Hạ, chỉ có ghế ngồi cứng, sáu tiếng đồng hồ, hơn năm giờ sáng sẽ đến nơi.

Cách giờ khởi hành hai mươi phút, hai người đi vào trạm kiểm tra an ninh, vào siêu thị mua lương khô và nước, ngồi trên ghế xanh lam ở khu chờ tàu đợi xét vé.

Đồng hồ treo trên tường cao ở đối diện hiển thị mười một giờ.

Tống Oanh nhớ đến tờ giấy mình dán trên cửa, lại thấy chột dạ một cách khó hiểu.

Dĩ nhiên cô không dám nói trực tiếp với Phạm Nhã và Tống Chi Lâm, chỉ có thể lựa chọn lâm trận trước rồi mới báo, Tống Oanh viết vài lời lên giấy ghi chú, dán vào nơi dễ thấy nhất trên cửa phòng cô.

"Ba mẹ, con và bạn học ra ngoài đi chơi, hai ngày nữa sẽ về ạ, đừng lo lắng cho con —– Nhân Nhân."

Cô cố ý chờ hai người ngủ say mới ra ngoài, đoán chừng đến khi họ nhìn thấy đã là buổi sáng ngày hôm sau, hơn nữa khi đó cô sẽ gọi điện thoại giải thích với họ, chắc sẽ không có vấn đề gì nữa đâu.

Cô mơ mơ màng màng nghĩ ngợi, chốc lát sau, cả khuôn mặt đã nhăn nhó.

"Khát nước à?" Đột nhiên một bàn tay đưa ra từ bên cạnh, Lâm Tống Tiện đưa một chai sữa bò có cắm ống hút đến cho cô, "Có muốn uống chút đồ uống không."

Tống Oanh đưa mắt nhìn, nhận lấy, "Không khát lắm."

Cô thấp giọng nói, nhưng vẫn ngậm ống hút vào miệng, nhẹ nhàng hút một miếng.

"Có mệt không? Lát nữa lên xe có thể ngủ một lúc đó." Lâm Tống Tiện dựa lưng ra sau, hai tay nắm lại để sau ót, hai chân duỗi ra.

"Bây giờ còn ổn, trước kia tớ toàn làm bài tập đến giờ này thôi." Nói đến chuyện này, Tống Oanh lập tức nhớ đến, "Cậu đã làm xong bài tập hè chưa? Tớ thấy ngày nào cậu cũng đang chơi game hết."

"…." Lâm Tống Tiện quay đầu nhìn cô.

"Tống Oanh, ngày sinh nhật của tớ, cậu không cần nói mấy thứ mất vui này đâu."

"…." Tống Oanh rời mắt, lầm bầm nói gì đó, Lâm Tống Tiện không nghe rõ, nhưng lại thấy cô không nói nữa.

Sau một lúc, Tống Oanh nhìn thời gian, cô đứng lên.

"Tớ đi mua một ít đồ."

"Sắp xét vé rồi, cậu đừng đi quá xa." Cậu dặn dò, Tống Oanh gật đầu, "Biết rồi."

Cô chạy đến cửa hàng tiện lợi đơn sơ trong trạm tàu, Lâm Tống Tiện nhìn bóng lưng cô, mơ hồ hiểu ra cô nói vừa rồi cô đã nhỏ giọng lầm bầm.

Hình như là: "Đúng là xem mình như đại thọ tinh rồi."

Cậu bật cười, lắc lắc đầu.

Sau khi loa thông báo xét vé lên tàu vang lên, ở cửa ga tàu thưa thớt bắt đầu có người tụ tập lại, xếp thành hàng dài, màn hình điện tử trước mặt là mã số chuyến tàu đang chuyển động, phía sau là mấy chữ to màu đỏ tươi, đang xét vé.

Lâm Tống Tiện đứng cuối cùng trong hàng, lúc sắp đến lượt cậu, cuối cùng Tống Oanh cũng thở hồng học chạy từ sau tới, tay chống hông, miệng mở ra thở hổn hển.

"Xét vé à?"

"Ừ." Lâm Tống Tiện quan sát cô, "Cậu đến chậm một bước nữa, chúng ta có thể đeo túi xách trở về phủ rồi."

"…."

Mấy phút trước khi tàu khởi hành hai người đã thuận lợi lên tàu, tìm được chỗ ngồi của mình. Họ ngồi gần cửa sổ trên một hàng ghế chỉ có hai người, đối diện không có ai, buông xe trong đêm khuya trống vắng một cách khó hiểu, ánh đèn mờ nhạt lạnh lẽo lắc lư trên đỉnh đầu.

Đài Hạ là một thành phố nhỏ bên bờ biển, không quá nổi tiếng, cũng có ít người quan tâm đến chiếc tàu xanh lam đi về địa phương nhỏ này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!