Chương 18: Tặng cậu đó

Edit: An Tĩnh | Beta: Linh

Phòng khách tràn ngập ánh nắng ban mai ấm áp và êm đềm, cả căn phòng rất yên tĩnh, lúc đồng hồ báo thức vang lên, Tống Oanh bỗng thức tỉnh từ trong giấc mộng, không rõ mình đang ở chỗ nào.

Ánh mắt cô đối diện với trần nhà, tầm mắt không có tiêu cự, chốc lát sau, điện thoại đang rung chuông bên cạnh kéo cô về lại thực tế, trong đầu Tống Oanh thoáng chấn động, kinh ngạc ngồi bật dậy trên ghế sofa.

Hiển thị trên màn hình là bảy giờ sáng, cô đã ngủ khoảng hai giờ đồng hồ, lúc này cách lúc Phạm Nhã và Tống Chi Lâm thức dậy chỉ còn ba mươi phút.

Tống Oanh vội vàng vén chăn trên người lên lại vội vội vàng vàng mang giày, lúc đang nhìn ngắm xung quanh một vòng để chuẩn bị nói tạm biệt với Lâm Tống Tiện, thì thấy một tờ giấy nằm trên bàn trà nhỏ, phía trên có chữ viết qua loa rồng bay phượng múa.

"Tớ ngủ đây, đồng hồ báo thức của cậu reo lên thì tự về nhà mình đi." Một hàng chữ, nước chảy mây trôi, bên dưới cùng còn có một câu nói không quá bắt mắt, hình như chỉ là người cầm bút viết tùy ý thêm vào thôi.

Dấu ngoặc, "Hạ cờ không tồi."

Tống Oanh quay đầu, liếc nhìn cửa phòng đóng chặt của Lâm Tống Tiện, khóe môi cong nhẹ lên, một giây tiếp sau đó, cô vừa nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo vừa đi ra cửa.

Rón rén về đến nhà, trong nhà vẫn tĩnh lặng, tất cả mọi thứ đều gió êm biển lặng.

Tống Oanh khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhón chân đi đến phòng mình, đóng cửa lại, vùi cả người vào trong chăn.

Giấc ngủ này trực tiếp kéo dài đến tận giữa trưa, Phạm Nhã không thể đánh thức cô dậy vào bữa sáng được, khi Tống Oanh vừa vuốt tóc vừa đi ra ngoài thì Tống Chi Lâm đang ngồi ở phòng khách xem tin tức trên điện thoại, nghe thấy tiếng động, quay đầu lại quan sát cô.

"Nhân Nhân, sao bây giờ mới dậy thế con?" Ông có hơi lo lắng, "Hôm qua học bài đến tận khuya sao?"

"Tối hôm qua con ngủ không ngon ạ." Tống Oanh nũng nịu, lời này cũng coi như có một nửa sự thật rồi.

"Làm sao vậy, nói với ba thử nào." Ông vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình, kiên nhẫn ôn hòa, dáng vẻ muốn tâm sự cùng cô. Tống Oanh đi đến, đầu tựa lên vai ông, uể oải, buồn ngủ nhắm hai mắt lại.

"Ba, con thật sự mệt quá."

"Không được ngủ nữa, ba hâm nóng cơm trưa lại cho con nhé."

"Vâng…"

Màn cửa sổ bằng lụa mỏng tung bay, thời gian cuối tuần ung dung thoải mái, vẻ xanh biếc dồi dào bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng nghe được hai tiếng ve kêu truyền đến.

Tống Oanh nhắm mắt lẩm bẩm, "Ba, đột nhiên con cảm thấy mình thật hạnh phúc."

Có người thân, có gia đình trọn vẹn ấm áp, tại giây phút mờ mịt bất lực, sau lưng mãi mãi luôn có một điểm tựa vững chắc phía sau để cùng chống đỡ và dựa vào.

Khiến cô tràn đầy tự tin với thế gian này, dũng cảm kiên định, không sợ hãi bất kì cửa ải khó khăn nào.

Liếc mắt nhìn ra cuộc sống của người khác, sau khi biết được quá trình trưởng thành của Lâm Tống Tiện, Tống Oanh đột nhiên phát hiện tất cả mọi thứ mà mình đã từng nghĩ nó rất bình thường lại vô cùng đáng giá biết bao nhiêu.

Chạng vạng tối, sau khi ăn bữa tối xong, Tống Oanh ra ngoài vứt rác.

Sắc trời bên ngoài đã có sự đan xen giữa ban ngày và đêm tối, không thấy bóng dáng của ánh chiều tà, chỉ có một mảng màu xanh đậm nặng nề, đi đối với ánh tà dương là những cơn gió đêm có hơi lạnh lẽo.

Tống Oanh đi ngang qua cửa nhà Lâm Tống Tiện, cánh cửa sắt kia đang đóng chặt, không có bất kì động tĩnh gì, không biết người bên trong vẫn đang ngủ say hay là đã rời đi.

Cô vứt rác xong thì đi lên, chần chừ trong chốc lát, muốn gửi một tin nhắn hỏi thăm theo bản năng, nhưng mà nhớ lại, cô cũng không có phương thức liên lạc của Lâm Tống Tiện.

Hai người không có tâm trí để thêm bạn tốt, mỗi lần chạm mặt cũng trùng hợp khiến người khác phải kinh ngạc, những chuyện đã trải qua cùng nhau không muốn để ai biết, tựa như một bí mật mà chỉ hai người họ mới biết. Trong cuộc sống thực tế, Tống Oanh và Lâm Tống Tiện, chỉ là một bạn học cùng lớp cấp ba bình thường.

Giờ học ngày hôm sau, Tống Oanh đi đến trường học.

Trước giờ tự học sớm, học sinh đã lục đục ngồi đầy trong phòng học, đại diện môn Anh đứng trên bục giảng dẫn mọi người cùng đọc diễn văn với nhau, âm thanh vang vọng lên theo trật tự, thỉnh thoảng có người đục nước béo cò thì thầm to nhỏ, tất cả mọi thứ đều như cũ, vẫn như thường ngày.

Thời gian đi học của Lâm Tống Tiện vẫn không cố định như cũ, nhưng hình như hôm nay đúng giờ hơn chút, tiết tự học sớm vừa kết thúc, đã thấy cậu mang balo từ ngoài cửa đi vào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!