Chương 1: Để tôi nghỉ ngơi

Edit: Linh | Beta: An Tĩnh

Cẩm Thành, rét đậm.

Đêm qua có một trận tuyết lớn đổ xuống, tuyết trắng ùn ùn kéo đến che lấp vạn vật, trên mặt đất tuyết đọng lại vừa dày vừa nặng, chân đạp lên đó, để lại một chuỗi dấu chân thật sâu.

Trong tay Tống Oanh xách túi mua sắm của siêu thị, một cơn gió lạnh thổi tới làm bả vai co rụt lại, đi về nhà.

Bởi vì Tống Chi Lâm bị điều động công tác, mấy hôm trước cả nhà mới từ Gia Nam dọn về.

Nhà cửa do trường học bố trí, đã lâu chưa có người ở, nên cái gì cũng cần mua, lần này Tống Oanh ra ngoài mua sắm đồ dùng hàng ngày.

Đây là một khu chung cư lâu năm, chỗ ở cũ kỹ nhưng giao thông thuận tiện, công trình xung quanh đều đã hoàn thiện, bên cạnh còn cung cấp đất trống cho trẻ con vui chơi, bên trên cầu trượt sơn màu vàng loang lổ, đem lại cảm giác cổ xưa.

Tuyết lớn bao phủ, bốn bề trống vắng.

Đế giày đạp lên lớp tuyết dày cộm, phát ra âm thanh kẽo kẹt nhỏ xíu.

Nhịp chân Tống Oanh trầm ổn, đi không nhanh không chậm, sườn mặt trắng nõn tập trung nghiêm túc.

Tuyết đọng phản chiếu ánh sáng chói mắt, một mảng trắng xóa, xa xa có thể trông thấy cổng tiểu khu, một điểm đen nằm ở phía xa.

Tống Oanh quàng lại khăn choàng cổ, cúi đầu hà hơi vào lòng bàn tay, lúc lơ đãng nhìn lên, chợt giật mình nhìn về một chỗ.

Trên mặt tuyết ở phía trước, chẳng biết từ khi nào đã có một thiếu niên đang nằm. Cậu mặc áo mỏng, hai tay dang ra hai mắt nhắm lại, tuyết lớn bao trùm cơ thể cậu, lông mày thanh tú bị nhuộm màu sắc tinh khiết, làn da trắng bệch mơ hồ thấy được mạch máu bên dưới.

Một cảnh tượng yên tĩnh mà kỳ quái, thật sự không giống với ảo ảnh lúc chạng vạng tối mùa đông này.

Mặt Tống Oanh thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, một lát sau, nhẹ nhàng chớp mắt như thể xuất hiện ảo giác.

Nhiệt độ bên ngoài rất thấp, gió rét thấu xương, cơn lạnh buốt xuyên thấu cơ thể, khiến người ta không khỏi co rúm lại.

Cậu cứ lẳng lặng nằm trong đống tuyết như vậy, bình thản nhắm mắt, góc áo bị tuyết tan thành nước làm ướt dính vào cơ thể, không hề mảy may phát hiện sự lạnh lẽo này.

Tống Oanh ngơ ngác hồi lâu, nhìn cậu cóng đến mức tím môi, sau khi do dự, cô nắm chặt chiếc túi trong tay, đi lên trước xem thử, đến cạnh cậu khẽ gọi hai tiếng.

"Chào cậu, xin hỏi cần giúp đỡ không ạ?"

Thiếu niên không nhúc nhích, lông mi dài khép lại, giống như đã chết.

Thời gian im ắng ngưng lại, lặng đến mức không có tiếng động nào, trời đất rộng lớn như vậy dường như chỉ còn hai người họ.

Tống Oanh bất giác run sợ.

Hồi lâu không người đáp lại, không khí tựa như lạnh hơn, Tống Oanh khẽ cắn môi tăng lớn âm lượng, đột nhiên một lời nói vang lên phá vỡ giây phút yên tĩnh này.

Cuối cùng thiếu niên đã có phản ứng.

Bên trên mí mắt đang nhắm là hàng lông mày rậm run rẩy, ngay sau đó mở ra, thoáng chốc đôi đồng tử đen nhánh sáng lên, ẩn chứa sự mất kiên nhẫn.

"Đừng gọi nữa." Giọng nous không nhẹ không nặng, kéo dài lười nhác đầy chán nản.

"Chưa thấy người muốn chết bao giờ à?"

Tống Oanh hoàn toàn ngây người.

Đôi mắt xinh đẹp của cậu không kiên nhẫn lườm cô một cái rồi nhanh chóng nhắm lại, khôi phục dáng vẻ trước đó, gió tuyết vẫn như cũ, thiếu niên vùi mình trong lớp tuyết, mặc cho tuyết lớn phủ lấp lấy mình.

Hình ảnh trước mắt vô cùng kỳ quái, nhất thời làm người ta chấn động, Tống Oanh đứng yên hồi lâu mới phản ứng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!