Có người nói: Thi xong rồi, xa nhau rồi. Đến lúc đó mới biết ai là người bạn thực sự của mình.
Câu này đúng lắm. Trải qua rồi mới thấm thía.
Lúc chia tay rõ là khóc lóc, ôm nhau rồi hò hét đủ kiểu: "Tao sẽ không bao giờ quên chúng mày đâu". Rồi ngay tối đó, cái người thề thốt đó có thể ngay lập tức xoay lưng, lật mặt, ấn block thẳng tay, xóa ảnh, xóa status, xóa cả những kỷ niệm. Họp lớp không đi. Nhắn tin, gọi điện không thèm nhận. Thậm chí, gặp nhau trên đường có khi còn quay mặt không nhìn, như kiểu hai người xa lạ.
Và có người. Bình thường chẳng mấy nổi bật. Nhưng thi thoảng vẫn ới nhau đi chơi, vẫn nhắn tin hằng ngày.. Thi thoảng thì gọi điện hỏi thăm đủ điều.
Thực sự là có hai loại người này thật đấy. Nhìn quanh mình mà xem.
***
Không hiểu cái vận chó má gì rơi lên người.
Cả lớp D2 chúng nó lại quen biết toàn lũ bạn đểu kiểu kia, nghỉ một cái coi nhau như vô hình....
Đã một tháng kể từ khi thi xong, cái group chat của lớp không rung được một lần tử tế. Cả lũ hò nhau đều đi trốn. Người đi với gia đình, người đi với người yêu, người lại chọn ở một mình. Ảnh chụp vẫn được đăng đều đều, nhưng rõ là chẳng liên quan nhau nữa. Tách ra hết rồi.
Thời gian cứ trôi dần trôi dần.
Loáng cái, đã lại sang tháng 8.
Giữa cái nắng như thiêu như đốt của mùa hè, trang web của Bộ đã bắt dâud cho cái thí sinh tra cứu điểm thi, các trường Đại học cũng rục rịch với những thông báo nhập học và hồ sơ cần thiết. Nhà nhà người người có con năm nay vào Đại học đều bị quanh cuồng bận rộn. Nào là chứng minh thư, sơ yếu lí lịch, … công chứng các kiểu.
Ngơ ngơ như con Bạch Dương. Ra phường đến năm lần mà vẫn không thể làm cho xong dứt điểm các giấy tờ. Cô nhân viên phụ trách ở đó còn ngạc nhiên hỏi khi nó xuất hiện lần thứ sáu ở đó: "Lại gì nữa…". Đúng thật là người ở trên mây hay sao ý, đi đi lại lại suốt cả tuần, nhìn đến mòn cả mặt mà vẫn chưa xong. Giấy tờ quan trọng chứ có phải là nháp đâu, con bé này chẳng để tâm gì cả.
Cuối cùng, thủ tục cũng xong.
Giữa tháng 8, bọn nó đã từ học sinh, thành những tân sinh viên rồi. Một bước ngoặt lớn, vô củng quan trọng trong đời mỗi người....
Đột nhiên, ngày 15 tháng 8.
[Đi ăn mừng đỗ Đại học đi chúng mày *icon trái tim*] – Sau đó là một loạt hình động phấn khích, nhảy loạn trên màn hình được gửi đến tới tấp.
Mới sáng sớm, cái group chat của lớp im lìm của bọn nó tự dưng rung lên bần bật. Bắt đầu từ đó, ai cũng đua nhau vào trả lời. Thoáng chốc đã hiện 《 +100》 tin nhắn cần đọc, đỏ chót. Chốt qua chốt lại. Cả lũ ghét nhất câu "hôm nào..", nói thế, biết được là hôm quái nào. Cứ chung chung như vậy có khi cả tỷ tỷ năm nữa, có khi là cái lúc mà cả lũ móm hết rồi mới, thành ông già bà già, lúc ấy mới được một buổi cùng nhau ra quán trà đá ven đường tâm sự, kể về cái thửo 60, 70 năm trước.
Giống với các ông bà ngồi cờ tướng kể chuyện thời chiến bây giờ đó.
[Đm chúng mày. Tối nay đi luôn.]
[Không nói nhiều.]
[Một kèo lẩu Phan lúc 7 giờ tối.]
Vài đứa ấy like đồng tin với tin nhắn trên. Còn có thả cả icon hai mắt nổ trái tim *twinkle*twinkle*.
[Chốt vậy nhé. Tất cả ra đây báo lịch trình đii..]
Đến đó lại chẳng có ai đáp lại. Mọi người đồng loại seeb, cứ từng người từng người một, chẳng hiểu sao lại chỉ seen mà không rep.
[Loz mẹ chúng mày. Tệ!!!!!]
Sư Tử cay cú.
[Nói cho chúng mày biết, chiều nay tao sẽ sang nhà từng đứa một.]
[Đến tận nhà lôi đi luôn.]
[Nupakachii!!!]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!