Song Tử ngồi khoanh chân trên giường, cậu chống cằm, đắn đo nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Cậu phân vân mãi, rốt cuộc là có nên chọn ngôi trường này không??
《 Đại học California, tại Los Angeles. 》
Nghĩ sao thì Song Tử vẫn cảm thấy lo lắng.
Ba mẹ cậu, nhất là ba, và đặc biệt hơn nữa là ông ngoại, mọi người đều mong muốn cậu theo học một ngành nào đó thuộc lĩnh vực kinh tế ở đại học Priceton, New Jersey. Ở bên phía thành phố đó, ông bà ngoại cậu có sở hữu một chuỗi nhà hàng chuyên về các món ăn châu Á khá nổi tiếng. Cả nhà ai cũng mong cậu trưởng thành rồi trao hết công việc kinh doanh của nhà cho cậu
- ông bà ngoại có mỗi mẹ cậu là con gái, mà Song Tử lại cũng là con trai duy nhất của mẹ cậu.. Ai cũng đặt nặng niềm tin vào Song Tử, nhưng cậu lại thích thể thao, cực kì thích. Cậu không muốn học kinh tế một chút nào.
Song Tử đắn đo mãi. Chiếc đồng hồ treo tường đã chỉ hơn mười rưỡi. Cậu nhẩm tính.. giờ này bên New York của mẹ cũng chỉ mới mười rưỡi sáng, cách bên này vừa tròn mười hai tiếng, chắc cậu gọi cho mẹ bây giờ chắc cũng không ảnh hưởng lắm.
Wifi chập chờn lên xuống mãi. Cậu gọi cho mẹ qua Messenger, tiếng tút tút y hệt trên điện thoai vang lên không dứt. Mãi lâu sau, khi cậu tưởng mẹ bận không nghe thì đột nhiên đầu bên kia bắt máy, không chỉ vậy, mẹ còn chọn Video Call nữa.
"Hello con trai. Đang làm gì thế? Chưa ngủ à?"
- Mẹ đặt ở trên bàn làm việc, đối diện với chính mình. Cậu có thể thấy đằng sau là giá sách rất lớn trong phòng làm việc của mẹ ở bệnh viện, rất quen thuộc, tay phải mẹ vẫn chưa rời khỏi cái bút máy. Có lẽ mẹ đang điền nốt vào mấy giấy tờ theo dõi của bệnh nhân
- Song Tử đoán thế, cậu không biết nhiều về việc của mẹ ở bệnh viện, nhưng có việc này là việc cậu thường thấy mẹ làm nhất.
"Con chưa. Còn đang nghĩ chút chuyện. Mẹ đang bận lắm không?.. "
- Lời đến đầu miệng rồi nhưng Song Tử vẫn hơi chần chừ - "Con có chút chuyện muốn bàn với mẹ.", đến cùng, cậu vẫn hạ quyết tâm đề cập đến vấn đề này.
"Ừm.. Nói đi."
- Mẹ có thể đã cảm nhận được sự nghiêm túc của cậu nên ngay sau đó, mẹ hơi có sự trầm ngâm. Mẹ bỏ bút xuống, chống cằm nhìn chăm chú cậu, kiên nhẫn đợi cậu mở lời.
"...... Đại học.... Con muốn học ngành thể thao của Cali University, chỗ nằm ở LA ý..."
"Nghĩ chắc chưa?"
- Mẹ chẳng lấy làm bất ngờ trước quyết định này của Song Tử. Thậm chí, một chút sững người hay cau mày cũng không có - "Nếu đã chắc chắn thì cứ học. Thuyết phục ba với ông ngoại con trước đi, mẹ sẽ ở bên cạnh nói đỡ cho một chút."
"Mẹ không cản?!"
- Song Tử rất ngạc nhiên trước phản ứng bình thường của mẹ. Cậu thậm chí còn chuẩn bị tinh thần tranh luận xuyên đêm với mẹ về chuyện này. Vì căn bản, sự đồng ý của mẹ rất quan trọng nên cậu rất cần mẹ đứng về phía mình. Cứ tưởng nó thế nào, ai dè lại dễ dàng hơn tưởng tượng, làm cậu có hơi sốc - "Mẹ chắc chắn?! Không cản con??!"
- Trước sự đồng ý của mẹ, Song Tử cảm giác hơi hơi mơ hồ, cậu hỏi đi hỏi lại thật chắc.
Cho đến khi mẹ bực mình, trở giọng rồi lườm nguýt cậu, còn đe dọa sẽ quay sang đứng về phe ông ngoại và bố
- lúc đó, cậu mới hốt hoảng cười cười bảo mình nói đùa..
"Thôi ngủ đi. Bên đấy muộn rồi đấy."
- Mẹ gấp quyển sổ trên bàn lại và đóng nắp cái bút máy mẹ cầm trên tay - "Liệu mà học hành cẩn thận. Không lấy được học bổng của trường đó thì liệu hồn mà nghe theo sắp xếp của ông ngoại và ba con, nghe chưa?"
Rồi tiếng ai đó gọi mẹ, mẹ liền đứng lên rồi tắt máy rời đi. Song Tử không chắc là ai nữa nhưng có vẻ là giọng của thư kí của mẹ, Andy
- thực chất cô ấy là một nữ y tá mới ra trường và được vào bệnh viện làm việc hơn gần hai năm nay. Cô ấy chắc hẳn lại gọi mẹ đi xem bệnh nhân nào đó..
Song Tử loanh quanh trong phòng nghĩ ngợi rất lâu. Nhưng rốt cuộc vẫn chưa biết nên lựa lời nói chuyện với ba và ông như thế nào. Chẳng mấy chốc lại đến lễ Tạ ơn và Giáng sinh, cậu lại phải bay về New York nên vấn đề này, chẳng sớm thì muộn cũng phải nói cho mọi người. Cậu gãi gãi tóc chỗ đỉnh đầu, trong lòng rối rắm mãi mà vẫn chưa ra đâu vào với đâu.
***
Đến hơn một tuần sau, Song Tử và Kim Ngưu lại ra Urban ngồi tâm sự, vẫn là chỗ nằm ở một góc gần Phạm Ngọc Thạch. Lần này, chẳng phải là Kim Ngưu không muốn về nhà như lần trước mà vì nhỏ không muốn đi học. Thế nên ngay từ lúc ba giờ chiều, hai người đã yên vị ngồi trong Urban uống nước.
"Ê. Nhìn tờ giấy tương lai tao viết này.."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!