Chương 23: New York (2) - Hết Tết

Kim Ngưu và Song Tử phải đứng xếp hàng rất lâu mới có thể đến lượt mình. Hai người đi theo lối hành lang rất hẹp, chỉ đủ cho một người. Rồi cứ từ từ đi từng bậc một để lên được trên vương miện của Nữ thần ngắm cảnh. Cầu thang rất dài, tận ba trăm bậc, khiến cho đôi chân của hai người mỏi nhừ như không còn tí cảm giác nào.

"Oaaaa..."

- Trước khung cảnh mênh mông bát ngát hiện lên trước mắt, Kim Ngưu không thể không thốt lên câu cảm thán xúc động. Sao từ trước tới giờ cô không hề biết đến một khung cảnh đẹp đẽ đến nhường này cơ chứ?! - "Từ nhỏ đã sang đây mà một lần cậu cũng chưa đến Nữ thần tự do?! Bộ bị ngu à????"

- Kim Ngưu ngay lập tức quay sang nhìn Song Tử bằng ánh mắt khinh bỉ khi trước đó cậu bảo rằng chưa từng lên đây vì ở trên này rất nóng và nhàm chán, chẳng có tí gì hay ho.

"Chỉ là không có thời gian thôi!!"

- Song Tử phản bác lại, trong lòng có chút hối hận khi trước nay chưa từng nghe theo lời mẹ mà lên đây xem. Cũng vì dạo trước cậu đâu có hứng thú đến thăm mấy nơi như này. Chỉ tại lần này cô cứ luôn miệng bảo phải đến đây ít nhất một lần trong đời mới thỏa mãn nên cậu mới miễn cưỡng đồng ý. Nhưng giờ phút này nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ kia, cậu chợt nghĩ đây chính là một trong những quyết định đúng đắn nhất từ trước đến giờ của mình.

"Lại đây nhìn đi!"

- Song Tử thấy Kim Ngưu cứ chạy lăng xăng khắp nơi. Cậu liền không nói lời nào mà nắm chặt tay cô kéo về một cái ống nhòm còn đang trống. Nhìn vẻ mặt thích thú, hớn hở và quay chiếc ống nhòm hết bên nọ rồi sang bên kia của Kim Ngưu, cậu bật cười. Cô lúc nào cũng đơn thuần và vui vẻ như thế này thì tốt biết mấy.

Song Tử gọi - "Này.."

- Đột nhiên cậu nảy ra ý tưởng xấu xa.

"Hử??!"

- Mắt Kim Ngưu vẫn dán vào biển cả mênh mông trước mắt, không để ý lắm đến Song Tử. Nhưng khi nghe cậu gọi, cô vẫn nghiêng đầu qua tỏ ý mình đang nghe.

Nhưng rồi, nghiêng đầu mãi mà chẳng thấy Song Tử nói gì. Kim Ngưu thắc mắc và quay luôn sang mặt đối mặt với Song Tử. Nào ngờ, chưa kịp nói gì thì ngay lập tức khuôn mặt điển trai của Song Tử lại đang được phóng to trong tầm mắt cô.

Rồi..

Nụ hôn đầu của cô biến mất trong lúc cô còn đang ngờ ngác chẳng hiểu gì.

Cái đệt..???!!!

Giây tiếp theo mà mọi người xung quanh đang định thốt lên mấy lời xuýt xoa, cổ vũ khi thấy một cặp nam thanh nữ thú thì cái tát bất ngờ của cô gái làm mọi người chững hết lại. Không khí dường như cũng nghẹn lại ngay thời khắc đó - "Bốp"

- Âm thanh gai góc rõ rệt trong không gian yên tĩnh làm cho ai cũng giật mình, kể cả hai nhân vật chính của sự kiện.

"..."

Kim Ngưu không nói gì mà chỉ trơ mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt Song Tử, chính xác là cô đang nhìn chằm chằm vào vết năm ngón tay mà cô vừa lưu lại trên mặt cậu. Sau đó, cô không nói thêm lời nào nữa mà thản nhiên bước qua người cậu, chạy như bay đến chỗ hành lang và kết thúc chuyến thăm đến Nữ thần tự do tại đó.

Khi hai người bước qua nhau, cô cảm thấy rất rõ ràng một loại cảm xúc kì lạ và bất thường. Cô chưa từng có cái loại cảm giác này trước đây nên có chút mờ mịt. Là vì sao? Vì sao cô có cảm giác này..?? Đây là cảm giác gì..?? Những câu hỏi bay vòng vòng trong đầu cô nhưng lúc này cô không còn bình tĩnh để tìm câu trả lời, cô chỉ muốn trốn đi, muốn chạy xa khỏi cậu, xa khỏi những thứ không giống bình thường này.***

Vừa chạm chân xuống quảng trường phía trước bức tượng, từng cơn gió lạnh buốt mang theo hơi mặn của biển làm cô chợt tỉnh táo. Bên trong bức tượng kia thật ngột ngạt. Cảm giác thay đổi đột ngột khiến Kim Ngưu có chút thấy không chân thật. Kiểu như những gì bên trong kia, tất cả chỉ là một giấc mơ bất ngờ xuất hiện mà thôi..

Chỉ tiếc là tất cả đều không như những gì cô muốn.

"Ê. Ngưu."

- Song Tử từ lúc nào đã bước đến phía sau, nhân lúc cô còn đang suy nghĩ liên miên - "Đi ăn thôi.. Mình đói rồi."

Nói xong, cậu liền đút hai tay vào túi áo rồi quay người bỏ đi.

***

Hai người đi bộ ra cái cổng phụ gần nhất ở chỗ họ đang đứng và bắt taxi đến Chinatown. Con phố này dường như lúc nào cũng rực rỡ và nhộn nhịp, nhất là dịp Tết Âm lịch đang ngay gần nên ở đây càng có thêm nhiều người qua lại. Các cửa hàng đều trang trí và bày biện rất bắt mắt, rất nhiều những gam màu rực rỡ làm cho không khí thêm phần náo nhiệt. Khác hẳn với vẻ ngoài tưởng như im lìm giữa màu tuyết trắng.

"Lại đây. Quán này nghe bảo là ngon lắm đấy."

- Song Tử đứng trước cửa một cửa hàng bánh truyền thống Trung Hoa. Từ ngoài cửa, hai người đã có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngọt rất hấp dẫn cứ liên tục thổi ra từ bên trong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!