Chương 21: Kẻ nói dối

Tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực như làm cho cả tai và đầu óc Sư Tử trông rỗng chẳng nghĩ được gì ra hồn. Hiện giờ, cô chỉ có biết quanh quẩn nghĩ xem có nên tỏ tình với Bảo Bình hay không.. hay phải làm thế nào để đối mặt bình tĩnh với người mình thích.. hoặc ít ra là ngay lúc này, cần xử lí ra sao mới cho là bình thường..?!

Thích... một ai đó lần đầu tiên trong đời..

Cái cảm giác nhỏ cũng không nhỏ, to lớn cũng chẳng là to lớn nhưng lại lần đầu xuất hiện trong hơn 17 năm qua. Cái cảm giác kì lạ khiến cho một Sư Tử đầu đội trời chân đạp đất, luôn hiên ngang kiêu ngạo, suốt ngày bày trò điên khùng, là cô, lần đầu tiên thấy bối rồi, lần đầu tiên để ý đến vẻ ngoài, lần đầu tiên ngán ngẩm nhìn tủ quần áo và than thở rằng quá nam tính dù lúc đấy cô đang lấy một bộ đồng phục rất bình thường để đi học.. Và rất nhiều lần đầu tiên khác.. rất nhiều rất nhiều đến chính bản thân cô cũng không nhớ nổi.

"Hey.. hình như Bạch Dương đi rồi."

Đang lúc Sư Tử còn ngẩn ngơ tính toán thì Bảo Bình lại đột ngột quay lại. Hình như cậu đã quên mất rằng họ đang ngồi rất sát nhau, gần đến nỗi mà khi cậu quay lại... chóp mũi của cả hai va chạm vào nhau mà đau đau. Bảo Bình ngay sau đó thì ngại ngùng vội vã quay mặt về phía trước như cũ. Còn Sư Tử thì nhờ vậy mà cũng trở nên hoàn toàn tỉnh táo, cô gọi:

"Nè.."

- Đồng thời Sư Tử còn cầm một góc áo Bảo Bình và kéo kéo nhẹ. Khiến cho cậu không thể không quay lại.

"Gì v...?!"

Cũng chính khoảnh khắc khuôn mặt điển trai quay đúng góc nghiêng 45 độ, Sư Tử dí sạt mặt cô lại gần một cách chủ động và không ngần ngại hạ một nụ hồn phớt qua như gió lên một bên má của Bảo Bình. Một cái chạm nhẹ nhưng làm Bảo Bình ngẩn ngơ đến lạ.

"Tao thích mày. Hẹn hò đi."

Sư Tử ngửa cổ lên khiến cho bốn mắt nhìn nhau chằm chằm đến sợ rồi tỏ ra thật thản nhiên mà tỏ tình. Cô nghĩ kĩ rồi, vì cô vốn kiêu ngạo, vốn chả phải dạng thục nữ, vốn cũng chả biết hai từ "xấu hổ" nó viết thế nào nên cũng đánh bạo thổ lộ trong tình cảnh thật đặc biệt thế này. Thế mới là phong thái bình thường hơi hướng kì dị của cô. Còn về việc được chấp nhận hay không thì cô cũng chẳng nghĩ nhiều.

Có thì tốt, còn nếu không thì cô đành mặt dày mà theo đuổi, bám riết thôi.. Chả có gì mà để nặng nề cả!

Bảo Bình im lặng một hồi thì giơ tay búng trán Sư Tử khiến cô nhăn mặt lại, hai tay ôm lên trước đầu. Trong lòng cô liền cảm thấy rất rất lo lắng thì lại thấy hai lông mày của Bảo Bình nhăn lại đến mức đầu lông mày hai bên chạm vào nhau.

"Chết rồi chết rồi.. cậu ấy định từ chối mình đây mà.."

- Sư Tử tự than thở trách chính mình sao lại hấp tấp tỏ tình sớm như vậy. Nhưng trong lúc cô đang nhắm mắt thấp thỏm chờ đợi câu từ chối vừa thật lịch sự và vừa thật băng giá để dập tắt hết hi vọng của cô như trong mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình hay đọc thì truyền đến bên tại một giọng nói nhẹ nhàng nhưng có phần nào là đang kiềm chế để khỏi bật cười.

"Chết tiệt... Câu nói đó lẽ ra phải là do con trai nói chứ hả?!"

- Bảo Bình tỏ ra khó chịu nhưng rồi cuối cùng cậu vẫn hạ giọng nói - ".. Nhưng tao đồng ý."

"Wtf.!!!!"

- Sư Tử trợn tròn mắt nhìn cái người đang vui vẻ cười cười trước mắt - "Mày... mày đồng... đồng ý hả?!"

"Ừ. Bộ không nghe rõ hả?"

- Nụ cười Bảo Bình vì thế nào đó mà càng vui vẻ và thỏa mãn khi chứng kiến bộ mặt rất bất ngờ không thốt lên lời kia - "Vậy để tao nói rõ ràng cho nghe.. Tao đồng ý lời thổ lộ không chút lãng mạn và hơi lãng xẹt của mày.. Ok?! Giờ nghe rõ chưa?!"

Sư Tử há hốc mồm định nói gì đó cho thật cảm động nhưng lúc này, lồng ngực như muốn nổ tung vì sự vui vẻ bất ngờ làm cô không thốt nên lời. Vì Bảo Bình, một lần nữa, Sư Tử lại có thêm những lần đầu tiên trong đời.. Lần đầu tiên, cô thổ lộ và lần đầu tiên cảm giác hạnh phúc, sung sướng khi nghe được câu đồng ý!!

"Chết trong sung sướng đi đôi nam nữ chết tiệt!"

- Một câu nói điên cuồng truyền đến và ngay giây sau, khi cả hai đứa ngốc còn đang ngẩn ngơ thì một trận bóng nước bắn thẳng vào người cả hai đứa làm đầu tóc cùng quần áo ướt nhẹp.

Kẻ gây chuyện đó không ai khác là, Bạch Dương. Người mà lẽ ra theo thông tin của Bảo Bình là đã đi xa lâu lâu rồi..

Thực chất là lúc đó Bạch Dương đã biết thừa có hai kẻ trốn trong hốc tường vì nhìn thấy dấu chân mờ mờ trên mặt đất. Cô lúc đó định thừa hơi hai đứa này lơ là cảnh giác mà ùa ra, ai biết đâu được là lại nhắm trúng cảnh có một không hai và bản thân được đính thân ra tay phá hỏng bầu không khí lãng mạn hiếm hoi ở cái hỗn chiến này.

"Hahaha.. Hai đứa ngu si! Plè..!!"

- Bạch Dương nhìn hai khuôn mặt ngơ ngẩn của cặp đôi tình nhân đao đần kia mà càng sung sướng. Cô lè lưỡi trêu chọc và rồi tặng cho hai đứa này một quả bóng màu hồng rực rỡ rồi chạy biến mất tăm.

***

Cùng lúc đó, ở một khoảnh sân phía bên kia, Thiên Yết bấn loạn đi tìm Thiên Bình vì trong lòng cậu cảm thấy nơm nớp lo sợ khi nghĩ đến cảnh cô bị ai đó không may ném trúng hay bị dính nước trong lúc gió lạnh cứ thổi từng đợt như bây giờ. Cậu chạy mãi, qua dãy hành lang tối om đầy nước, rồi qua cả căn phòng thay đồ ban nãy nhưng vẫn không nhìn thấy Thiên Bình đâu cả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!