Chương 20: Gay cấn

Hành lang tầng hai lúc còn đang diễn văn nghệ hầu như chả có bóng dáng ai cả. Một nửa lớp 11D2 chúng nó đã lẻn được lên đây từ khi mới bắt đầu vở kịch, một nhóm thì đứng ở dãy nhà Đông, một nhóm lại đi sang bên Tây. Như vậy, để khi có hiệu lệnh tấn công, mọi người sẽ cùng bắn súng và ném bóng nước từ trên này xuống để làm cho lũ bên dưới trở tay không kịp.

Kết cục là cả một lũ dưới kia liền nhận một cái kết thật thảm bại.

"Làm gì mà ngẩn ngơ nãy giờ vậy?"

- Kim Ngưu từ phía sau đi đến, cô khẽ gọi Thiên Bình.

Kể từ khi được Cự Giải phân cho cùng vào nhóm chuẩn bị cùng với Thiên Bình, mấy rắc rối hiểu nhầm của Kim Ngưu và Thiên Bình cũng phần nào đã gỡ bỏ được hết. Giữa hai người có thể coi là một tình bạn khá là trong sáng. Và đến khi Kim Ngưu chuyển sang đứng ngay sau lưng Thiên Bình, cô phát hiện rằng, hóa ra, tầm mắt của Thiên Bình đang mải ngẩn ngơ và đặt vào nhân vật nam phụ kia.

"Kh.. Không có gì đâu..."

- Thiên Bình giật mình quay lại định phân bua cho rõ ràng nhưng rồi khuôn mặt đang đỏ ửng đến mạn tai của cô đã phản bội lại chính những lời sắp nói ra. Kim Ngưu lại còn bày ra một bộ mặt như đã nhìn thấu hết tất cả nên cuối cùng, Thiên Bình đành nuốt lại hết tất cả những gì mình đang định nói.

Hai người yên lặng không nói gì cả, chỉ là đơn giản cùng nhau tì hai cánh tay lên lan can và xem chăm chú vở kịch. Mãi lâu sau, khi đến cảnh cả Song Ngư đi tìm cây thần Sư Tử, Kim Ngưu lên tiếng:

"Cậu thích Song Ngư..??!"

"...."

- Thiên Bình không biết nên nói gì bây giờ. Những lời Ngưu nói thực sự là nói đúng tim đen của cô, nói đúng cả những tình cảm mà cô chỉ mới phát hiện ra gần đây. Những càm xúc nó quá mới mẻ nên với kiểu hỏi trực tiếp như này Thiên Bình không biết nên trả lời sao cho phải.

"Cậu biết là Thiên Yết đang có cảm tình với cậu không?"

- Kim Ngưu hơi ngừng lại rồi lại tiếp tục nói - "Cả lớp đều nhận ra rằng cậu ta đối xử cực kì tốt và chu đáo với cậu, Bình ạ. Chỉ sau mỗi Giải."

"Ừm."

- Thiên Bình gật đầu.

Trời sinh con gái đã luôn có cảm xúc nhạy bén nên cũng chả khó khăn gì để nhận ra ai là người đang có cảm tình với mình, huống chi Thiên Yết là một người ồn ào, lúc nào cũng làm mọi việc rất chi là rõ ràng và nổi bật. Cũng vì biết điều đó, Thiên Bình dạo gần đây luôn có tìm cách né tránh và cách xa Thiên Yết nhiều nhất có thể. Cô ngại ngùng, và cũng sợ mọi người trong lớp sẽ trêu đùa rồi bày trò gán ghép, tung ra những tin đồn không hay.

Diễn biến tâm trạng muốn né tránh này rất bình thường thôi, dường như ai được tỏ tình hoặc cảm nhận được ai đó có tình cảm với mình nhưng bản thân không có cảm xúc tương tự với người đó đều làm vậy. Họ chọn trốn. Cuối cùng thì cách làm này đa phần đều hại hai người không còn có nổi một tình bạn bình thường..

Liệu Thiên Yết và cô cũng sẽ khó khăn khi trở thành bạn bè với nhau như những gì Thiên Bình đã từng chứng kiến ở những cặp khác..?!

***

"Hỡi bà tiên xinh đẹp.."

- Song Ngư cao giọng nâng một bàn tay của Thiên Yết lên và thi thầm. Sau một hồi đi luẩn quẩn trên sân khấu, thì cuối cùng Thiên Yết cũng từ cánh gà đi ra. Song Ngư cố nhịn cười để đọc nốt lời thoại của mình nhưng khi thấy khuôn mặt xám xịt lại của Thiên Yết khi nghe cậu gọi, cậu dường như không còn đủ bình tĩnh để kìm nén tiếng cười sắp thốt ra."

Ngươi muốn xin xỏ cái gì?"

- Thiên Yết đay nghiến, khuôn mặt toát ra một vẻ lạnh lẽ mà không nên có trên mặt của một bà tiên khi người khác muốn xin điều ước. Nhưng cậu chịu quá đủ, nhìn thấy tình định mình đóng vai hiệp sĩ, hoàng tử, mặt giáp trắng đẹp trai ngời ngời.. còn cậu, lại mặt một cái váy dài đến gót, chấm bi lòe loẹt, lại còn đội vương miện, tay cầm đũa thần và trang điểm, tô son. Từ trên xuống dưới chả có tí đàn ông gì cả.. Thật quá sức bất công!!!!

"Công chúa.. con rất..."

"Được. Muốn làm công chúa chứ gì, ok luôn."

- Bà tiên Yết đưa tay lên định phẩy đũa một cái khi chưa nghe xong điều ước làm Hiệp sĩ Ngư tá hỏa nhảy lại ôm lấy chân váy của bà tiên rồi kêu gào:

"Không phải!! Không phải!!! Con yêu công chúa... Nhưng nàng yêu hoàng tử và hai người.."

"Chộ ôi.. cậu bé đáng thương."

- Bà tiên cười hắc ám, nâng cằm Hiệp sĩ lên và nảy ra một sáng kiến có phần điên rồ - "Bây giờ, ta sẽ ban cho ngươi sức mạnh và một thân phận mới, xứng với nàng công chúa xinh đẹp ngươi yêu. Nhưng ngươi phải cố gắng hết sức theo đuổi nàng.. Nếu đã vậy còn không được thì ta cũng chịu! Là duyên số rồi.. Hãy bỏ cuộc đi thôi."

Vừa dứt lời, Thiên Yết nâng tay phẩy cây đũa thần. Ngay lập tức, một làn khói dày đặc từ hai bên sân khấu tràn ra, ánh đèn trên sân khấu tối sầm lại và một nhóm người mặc đồ đen xông ra trùm lên người Song Ngư một mảnh vải lớn. Rồi ánh đèn lại chuyển sang biết bao nhiêu màu sắc khác nhau làm người ta chói mắt. Tựa như, một phép thuật đang thực sự được thi triển.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!