Chương 9: Nhận Nuôi, Rạn Nứt Tình Cảm

Chớp mắt một cái, 3 tháng đã trôi qua. Trong cô nhi viện xảy ra một chuyện lớn— một chuyện lớn đến mức gần như khiến tất cả mọi người phải ra mặt, cũng là bước ngoặt khiến mối quan hệ giữa Giang Dư và Thời Giáng Đình tan vỡ.

Một cặp vợ chồng giàu có đến đây, chuẩn bị nhận nuôi một đứa trẻ.

Cặp vợ chồng này có tài sản hàng trăm triệu, thân phận hiển hách.

Viện trưởng vừa nghe tin họ sẽ đến, lập tức cho dọn dẹp cô nhi viện sạch sẽ như mới, để những đứa trẻ có ngoại hình đẹp nhất, ngoan ngoãn nhất đứng ở hàng đầu chào đón, còn những đứa trẻ có ngoại hình xấu xí thì bị nhốt không thương tiếc vào phòng tối nhỏ, cấm lộ diện.

Giang Dư vẫn còn nhớ, ngày hôm đó là ngày long trọng nhất của cô nhi viện.

Cặp vợ chồng giàu có đó cũng họ Giang, người vợ vì tai nạn xe cộ mà không thể sinh con, nhưng người chồng vẫn không rời không bỏ. Đã ngoài 50, họ ghen tị với con cái nhà người khác, lúc này mới nảy sinh ý định nhận nuôi.

Tại sao không đến những cô nhi viện tốt hơn?

Câu trả lời của họ là: muốn cho nơi này một cơ hội. Nếu trong vòng nửa tháng không chọn được đứa trẻ phù hợp, họ sẽ không do dự mà rời đi; nhưng nếu chọn được, họ sẽ đầu tư vào cô nhi viện này.

Viện trưởng nghe xong, cười không khép được miệng.

Cuộc sát hạch bắt đầu.

Tất cả mọi người đều nói, nếu được chọn, đó sẽ là cơ hội thay đổi vận mệnh! Ngàn năm có một! Có thể rời khỏi cái nơi như địa ngục này!

Giang Dư động lòng.

Cậu, một người trước giờ không tranh không giành, lần này lại muốn tranh giành cơ hội này.

Thế nhưng, Thời Giáng Đình cũng đang tranh giành, thậm chí không tiếc trở mặt thành thù với cậu!

Bất kể là bài kiểm tra văn hóa, sát hạch thể thao, hay là ăn mặc nói năng, Thời Giáng Đình đều thể hiện vô cùng xuất sắc. Rất nhanh, anh đã nổi bật trước mặt 2 vợ chồng.

Rõ ràng, Thời Giáng Đình đã được họ để mắt tới. Nhưng mà, người vợ lại để ý đến một đứa trẻ thật thà khác— Giang Dư.

Thế là, hai vợ chồng quyết định sẽ chọn một trong 2 người để đưa về nhà.

Giang Dư trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Thời Giáng Đình.

Đêm đó, Thời Giáng Đình chặn Giang Dư đang định ra ngoài giặt quần áo ở cửa ký túc xá. Anh đứng chắn ở cửa, mái tóc che đi chân mày, chỉ để lộ chiếc cằm gầy gò trắng bệch. Khóe môi anh mím chặt, dường như có lời muốn nói.

Giang Dư không ra ngoài được, ngẩng đầu nhìn anh, vẫn như mọi khi mà hỏi: "Giáng Đình, sao thế?"

Thời Giáng Đình cuối cùng cũng ngước mắt, câu đầu tiên cất lên chính là: "Em rút lui đi."

"Ý anh là sao?"

"Ý anh là, em rút lui khỏi cuộc cạnh tranh."

Nụ cười của Giang Dư dần biến mất, cậu, người trước giờ chỉ có những chiếc gai mềm, lần đầu tiên để lộ ra sự sắc bén: "Dựa vào đâu?"

Thời Giáng Đình sải bước đến gần, cúi đầu nhìn xuống cậu: "Cơ hội này anh bắt buộc phải nắm lấy, đây là cơ hội duy nhất anh có thể thay đổi vận mệnh."

"Nhưng đây cũng là cơ hội duy nhất của em mà… Giáng Đình."

Thời Giáng Đình đột nhiên nắm lấy vai cậu, cao giọng: "Cái này không giống! A Dư, cái này không giống! Em vẫn còn cơ hội, anh đã không còn nữa! Cho nên, em bắt buộc phải rút lui, nhường cho anh!"

"Hờ."

Giang Dư quay đầu đi, im lặng một lúc lâu, từ từ nói: "Nếu em nhường cho anh, có phải chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa không? Anh sẽ không quay về tìm em nữa, phải không?"

Thời Giáng Đình im lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!