Chương 4: Đừng Trừng Phạt Nữa, Thiếu Oxy Rồi

Ý thức của Giang Dư dần dần quay trở về, cậu phát hiện mình bị trói chặt vào ghế như con rối. Dây đai trói chuyên dụng cho bệnh nhân tâm thần siết chặt hai tay cậu ra sau lưng, chân bị xích vào một quả cầu sắt đen nặng trịch, khiến cho việc nhúc nhích một bước cũng trở thành xa xỉ.

Trước mặt là một chiếc bàn ăn, trên bàn bày bốn đĩa thức ăn gia đình.

Món ăn bình thường nhất, chính là cà chua xào trứng.

Đối mặt với cảnh tượng này, Giang Dư không có biểu cảm gì, ánh mắt trống rỗng không một tia sức sống.

Cậu biết, mình lại bị bắt về.

Dù có giãy giụa thế nào, cũng đều là vô ích.

"Còn một nồi cháo nữa đấy, chồng đi múc cho em nhé." Giọng của Thời Giáng Đình từ trong bếp truyền ra. Anh mặc chiếc tạp dề hình gấu con viền kim tuyến, tay bưng bát cháo nóng hổi, bước chân nhẹ nhàng đi đến trước mặt Giang Dư.

Thành bát nóng đến mức gần như có thể làm bỏng da, nhưng tay của Thời Giáng Đình không hề có một chút dấu vết ửng đỏ nào.

Anh nhẹ nhàng đặt bát cháo xuống trước mặt Giang Dư, sau đó ngồi xuống bên cạnh, một tay chống cằm, ý cười không rõ mà nhìn cậu chăm chú.

Đây là một bát cháo bát bảo long nhãn.

"Bồi bổ khí sắc cho em." Ngón tay lạnh như băng của Thời Giáng Đình nhón lấy lọn tóc mai của Giang Dư, nhẹ nhàng quấn quanh đầu ngón tay, đầu ngón tay lướt qua v**t v* trên má cậu, giọng điệu dịu dàng như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, "Em gầy quá. Hôm nay phải ăn cho ngoan nhé, được không?"

Anh vừa nói, vừa múc một thìa cháo, đưa đến bên môi Giang Dư.

Giang Dư của bây giờ, ngay cả ăn cơm cũng phải dựa vào anh đút.

Nhưng Giang Dư chỉ lạnh lùng liếc anh một cái, sau đó chán ghét quay đầu đi, từ chối mở miệng.

"A Dư không đói sao?" Giọng Thời Giáng Đình vẫn dịu dàng, tựa như đang dỗ một đứa trẻ không nghe lời.

"Cút." Giang Dư nghiến răng phun ra một chữ.

Đôi mắt hẹp dài của Thời Giáng Đình khẽ híp, ý cười càng thêm nồng đậm. Gương mặt anh sinh ra đã vô cùng đẹp trai, khi không cười thì lạnh đến rợn người, nhưng khi cười lên lại khiến người ta có ảo giác rằng anh dịu dàng và dễ gần.

Đột nhiên, tay anh mạnh mẽ túm lấy gáy Giang Dư, cưỡng ép cậu ngẩng đầu lên, tay kia cầm bát cháo nóng cưỡng ép đổ vào miệng cậu.

"Uống cho anh, em không uống sao được? Lãng phí thức ăn là không tốt đâu."

"Ưm—!!" Khoang miệng Giang Dư bị cháo nóng tràn ngập, cổ họng và thực quản như bị lửa đốt qua, đau đến mức đuôi mắt cậu tức thì rịn ra nước mắt.

Thời Giáng Đình đổ hết nửa bát, cuối cùng như lương tâm trỗi dậy mà dời bát ra. Giữa miệng bát và đôi môi Giang Dư kéo ra một sợi chỉ bạc, trông vô cùng chói mắt.

"Ngon không?" Anh khẽ hỏi, như thể hành vi tàn bạo ban nãy chưa từng xảy ra.

"… Đi chết đi!!" Giang Dư cố nén cơn ho sặc sụa, từ sâu trong cổ họng gằn ra một tiếng gào thét đầy căm hận.

Nghe thấy lời này, động tác của Thời Giáng Đình đột nhiên dừng lại.

Giây tiếp theo, khóe môi anh từ từ nhếch lên, nụ cười càng lúc càng ngoác ra, gần đến mức độ quỷ dị. Đồng tử của anh dần bị màu đen nuốt chửng, cả gương mặt trở nên âm u đáng sợ.

Anh khẽ nói:

"Nhưng mà A Dư, anh sớm đã… bị em g**t ch*t rồi mà."

Khóe mắt Giang Dư khẽ giật giật, im lặng không nói.

Thời Giáng Đình giơ ra 5 ngón tay, trầm ngâm một lát, ngẩng đầu tính toán, sau đó thêm 2 ngón tay nữa, cuối cùng huơ huơ trước mặt Giang Dư, giọng điệu vui vẻ như đang khoe khoang: "Xem này, A Dư, em đã giết anh tổng cộng 7 lần đấy! Cảm giác giết anh có sướng không? Có khiến tâm trạng em tốt hơn chút nào không?"

Anh như thể mở được hộp thoại, thao thao bất tuyệt liệt kê: "Lần đầu tiên, em dùng dao đâm vào tim anh; lần thứ 2, em cắt đứt động mạch của anh; lần thứ 3, em chặt hết chân tay của anh; lần thứ 4…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!