Chương 32: Người Này, Tôi Đã Quyết Lấy

Kể từ đêm đó, Thời Giáng Đình thường xuyên ra ngoài săn bắn vào ban đêm, thường không có mặt trong trang viên. Mỗi lần anh không chỉ không bắt được con mồi, mà còn luôn mang theo một thân máu me trở về.

Không chỉ có vậy—

Anh còn cứ phải quấn lấy Giang Dư l*m t*nh!

Như thể đang trút lên người Giang Dư sự bực bội vì không bắt được con mồi.

Đúng là đồ thần kinh! Không bắt được con mồi, thì lấy cậu ra trút giận!

Đây đã là ngày thứ 6.

Bởi vì đã liên tục "làm" 6 ngày.

Quá thường xuyên, người sống căn bản không chịu nổi.

Đêm nay, bầu không khí ái muội vừa mới tan đi.

Thời Giáng Đình ngồi bên giường, thong thả mặc quần áo, vẻ mặt thỏa mãn. Anh vừa đứng dậy, vạt áo đã bị một bàn tay đầy mồ hôi, hơi co giật túm lấy.

Lực rất nhẹ, chỉ cần chạm một cái là có thể gỡ ra, nhưng Thời Giáng Đình vẫn dừng bước, quay đầu hỏi: "Sao thế?"

"Đừng đi… đừng đi…" Giọng Giang Dư yếu ớt khàn đặc.

"Em nói gì?" Thời Giáng Đình cố tình giả vờ không nghe rõ, cúi người ghé gần bên tai cậu.

Đuôi mắt Giang Dư đỏ hoe, môi sưng đỏ, rõ ràng là dáng vẻ sau khi khóc rất nhiều. Cậu nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu mang theo sự phẫn nộ và cạn lời: "Đừng có đi bắt con mồi gì nữa! Anh gà thì cứ nói thẳng ra!"

"…"

Thời Giáng Đình mím môi, chuyện này quả thực liên quan đến vấn đề lòng tự trọng của đàn ông.

Anh thở dài, giọng điệu mang theo tia bất đắc dĩ và quyết tuyệt: "A Dư, anh hứa, lần này nhất định sẽ bắt được con mồi về. Em cứ chờ đi."

"Khốn nạn… đồ chó khốn nạn…" Giang Dư yếu ớt chửi rủa, vệt hồng trên má vẫn chưa tan đi, giọt nước mắt sinh lý từ khóe mắt trượt xuống. Tay cậu mất hết sức lực buông lỏng, rũ xuống vô lực bên giường.

Thời Giáng Đình nhìn dáng vẻ hai chân vô lực của cậu, mỉm cười hài lòng.

Giang Dư của bây giờ, đã không cần phải đeo còng xích nữa.

Anh như v**t v* con vật nhỏ, nhẹ nhàng xoa đầu Giang Dư, giọng điệu dịu dàng nhưng mang theo h*m m**n kiểm soát không thể kháng cự: "Chồng ra ngoài đây."

"Chúc anh ra đường bị xe tông chết, không, là rơi xuống hố ngã chết." Giang Dư oán niệm sâu sắc, tràn đầy phẫn uất.

Thời Giáng Đình khẽ cười một tiếng, không hề để tâm mà quay người rời đi.

Nhìn Thời Giáng Đình một lần nữa ra ngoài săn bắn, Giang Dư tức không chịu nổi, đấm mạnh xuống giường một cái. Nhưng mà, nắm đấm của cậu mềm nhũn, như bông gòn vô lực, ngược lại còn khiến cậu giận hơn.

Sau khi d*c v*ng qua đi, cơn buồn ngủ ập đến như thủy triều. Dù Giang Dư đối với bóng đêm ở đây tràn đầy sợ hãi, nhưng cậu vẫn không thể chống lại cơn buồn ngủ, dần dần thiếp đi.

Ở một nơi khác.

Gió lạnh thổi từng cơn, một hàng cây gỗ đen bị gãy.

Lão Đao một mắt đã mù, không có máu chảy ra, chỉ có đám sợi đen chi chít phủ xung quanh nhãn cầu. Gã thở hổn hển, dựa vào một cây lớn, ánh mắt cảnh giác quan sát xung quanh, miệng không ngừng thầm chửi.

"Con mẹ nó, khó nhằn chết đi được!"

Trông có vẻ, gã đã gặp phải tình huống vô cùng khó khăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!