Chương 31: Chồng Phải Thương Yêu Em Chứ

Cảnh tượng thay đổi, phòng tắm.

Nước nóng chảy róc rách, lấp đầy toàn bộ không gian chật hẹp bằng hơi nước. Giang Dư tr*n tr**ng, ngây người ngồi trên ghế, từ từ chớp mắt, cho đến khi dòng nước nóng từ trên đầu dội xuống, cậu mới hoàn hồn.

Thời Giáng Đình đứng sau lưng cậu, đang dùng nước ấm gội đầu cho mái tóc đen của cậu.

Mình… sao lại đến đây tắm nhỉ?

Vốn dĩ cậu không muốn tắm.

Nhưng không biết tại sao, lúc đó như thể bị một sức mạnh bí ẩn nào đó của Thời Giáng Đình mê hoặc, ma xui quỷ khiến thế nào mà đồng ý.

Không, nên nghĩ thế này— đây chỉ là sự trao đổi tương đương mà cậu có được khi anh giúp mình cởi gông xiềng, chỉ là đi tắm cùng anh thôi!

Nhưng mà không đúng! Gông xiềng của mình cũng là do anh ta khóa lại mà!

"Nghĩ gì thế, nhắm mắt." Giọng Thời Giáng Đình từ phía sau truyền đến.

Giang Dư ngoan ngoãn nhắm mắt. Nước ấm rào rào gội đầu cho cậu, dòng nước men theo gò má chảy xuống, chảy khắp toàn thân.

Dung mạo của Thời Giáng Đình lúc này đã trở lại bình thường, không còn quỷ dị như trước nữa. Đôi mắt đen dưới sự nuôi dưỡng của dòng nước ấm phủ lên một lớp sương mỏng, khiến ngũ quan vốn âm u của anh trở nên dịu dàng hơn không ít.

Trông có vẻ, dường như bất kể Giang Dư đưa ra điều kiện gì, anh cũng sẽ không do dự mà đồng ý.

Giang Dư cũng thật sự làm như vậy.

Cậu mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn Thời Giáng Đình, giọng điệu mang theo một tia thăm dò: "Tôi muốn về nhà."

"?" Thời Giáng Đình nhướng nửa mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, "Được thôi."

Chưa đợi Giang Dư phản ứng, Thời Giáng Đình cúi người thì thầm bên tai cậu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo một tia lạnh lẽo: "Đợi em chết, anh sẽ mang tro cốt của em về nhà."

Lời vừa dứt, anh nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi mềm mại của Giang Dư, chạm một cái rồi rời đi.

Nụ cười của Giang Dư tức thì biến mất, nhìn kẻ cậy thế làm càn trước mặt.

Không do dự mà dùng trán mình đập mạnh vào đầu Thời Giáng Đình.

"Shitt!"

Cú "thiết đầu công" này đã thành công khiến cho cả 2 người cùng đau.

2 người ôm trán, giây tiếp theo nhìn nhau cười.

Hành động ngây ngô này, như thể đã quay trở về thời thơ ấu, những năm tháng vô lo vô nghĩ cãi nhau đùa giỡn.

"Rào rào…" Trong phòng tắm tiếng nước chảy róc rách, Thời Giáng Đình nặn ra ít dầu gội, chu đáo gội đầu cho Giang Dư. Ngón tay anh thon dài mạnh mẽ, lực massage da đầu vừa phải, khiến Giang Dư cảm thấy một trận thoải mái buồn ngủ.

Có lúc, Giang Dư thật sự không muốn thừa nhận…

Thời Giáng Đình tuy kinh khủng, nhưng anh cũng có một mặt dịu dàng.

Tính cách phân cực này, khiến cho tình cảm của Giang Dư đối với anh trở nên phức tạp và mâu thuẫn.

Rốt cuộc là hoàn toàn căm hận, hay là có cả tình yêu?

Giang Dư thà rằng Thời Giáng Đình cứ đối xử thô bạo với mình, như vậy trong những lựa chọn sinh tử trong tương lai, cậu có thể không do dự mà vứt bỏ anh.

Nhưng bây giờ… sau nửa năm chung sống, cậu phát hiện ra mình vậy mà một lần nữa không thể rời xa anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!