"!!!——" Giang Dư giật mình bừng tỉnh khỏi cảm giác ngạt thở như sắp chết, cậu hít một ngụm khí lạnh, mồ hôi lạnh tức thì thấm đẫm hai má. Cậu hoảng loạn nhìn quanh, phát hiện mình vẫn còn ở trên xe, ghế sau không một bóng người, gã tài xế cũng vẫn đang tập trung lái xe.
Mọi thứ… đều chỉ là giấc mơ của cậu.
Vừa… vừa rồi là ác mộng sao…
Cậu vậy mà ngủ quên trên đường trốn chạy! Giang Dư bực bội vỗ vỗ đầu mình, cố gắng khiến cho bản thân tỉnh táo.
Ngoài cửa sổ, ánh đèn của trung tâm thành phố đã lờ mờ hiện ra, những vầng sáng ngũ sắc rực rỡ tạo thành một sự tương phản rõ rệt với bóng tối của khu Rừng Gỗ Đen.
Giang Dư day day thái dương, yếu ớt hỏi: "Bác ơi, khoảng bao lâu nữa thì tới?"
"10 phút."
"À… còn 10 phút nữa, bác lái xe nhanh thật đấy." Trái tim Giang Dư dần ổn định theo thời gian, trên mặt bất giác nở một nụ cười. Cậu ngẩng đầu, vừa định nói lời cảm ơn, đồng tử một lần nữa đột ngột co rút thành điểm nhỏ như đầu kim.
Chiếc xe vẫn đang lao đi vun vút.
Gió lớn và mưa bão quất vào cửa sổ xe.
Và trái tim của Giang Dư, một lần nữa bị nỗi sợ hãi nuốt chửng hoàn toàn.
Người lái xe, đâu phải là tài xế nào.
Là Thời Giáng Đình.
Trên trán Thời Giáng Đình máu tươi chảy ròng ròng, dưới chân đã tụ thành một vũng máu. Đồng tử của anh đen kịt, không một tia lòng trắng, toàn thân đầy những vết thương, mùi máu tanh xộc thẳng vào mặt ngay khoảnh khắc Giang Dư tỉnh táo, nồng nặc đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Mà chiếc xe, căn bản không phải đang đi về phía trung tâm thành phố, mà đã quay đầu, đang hướng về phía trang viên!
Đang đi ngược đường cũ!!
Giang Dư run rẩy toàn thân: "Anh… anh…"
Thời Giáng Đình nghiêng đầu, ý cười càng sâu hơn: "Sao thế, còn 10 phút nữa là về đến nhà rồi, không vui sao?"
Nhà? Nhà nào chứ! Đó là địa ngục!
Giang Dư đột ngột quay đầu, chỉ thấy trên ghế sau quả thực có một người đang nằm— là gã tài xế đã bất tỉnh.
Cậu không chút do dự với tay kéo cửa xe, gió lớn tức thì lùa vào bên trong. Cậu muốn nhảy xe!
Thế nhưng, chưa đợi cậu bước ra một bước, một bàn tay lạnh như băng đã vững vàng túm lấy cổ áo cậu, khẽ kéo một cái, liền lôi cậu trở lại vào trong xe.
"Đừng quậy, nhảy xuống em sẽ chết đấy." Thời Giáng Đình một tay ôm cậu vào lòng, để mặt cậu áp chặt vào lồng ngực lạnh lẽo của mình, tay kia vẫn nắm vô lăng, giọng điệu đầy ẩn ý: "A Dư, em có nghe thấy tiếng tim anh đập không?"
"Cút! Cút ngay——" Giang Dư điên cuồng giãy giụa, nhưng không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của Thời Giáng Đình.
Giọng của Thời Giáng Đình dần trở nên âm trầm, cố chấp truy hỏi: "Anh hỏi em, có nghe thấy tiếng tim anh đập không."
Giang Dư không giãy giụa nữa. Thời Giáng Đình tưởng rằng cậu đã bị dọa sợ, nào ngờ người trong lòng đột nhiên bật ra một tiếng cười khẽ, "Haha… hahaha…" Tiếng cười ngày một lớn, dần dần trở nên điên cuồng.
"Thời Giáng Đình à Thời Giáng Đình, anh chết rồi! Chết rồi! Anh chết rồi!" Giang Dư không ngừng lặp lại, khó khăn ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, để lộ đôi mắt hung tợn, "Anh chết rồi cũng không yên! Tôi đáng lẽ nên mời pháp sư, để anh vĩnh viễn không được siêu sinh, trấn áp anh cả đời!"
Ánh mắt Thời Giáng Đình vẫn chứa ý cười, thậm chí còn vui vẻ hơn trước.
Ngón tay thon dài của anh khẽ gõ lên vô lăng, từng nhịp, từng nhịp, rồi đột ngột bẻ mạnh vô lăng sang phải. Chiếc xe tức thì lao về phía rìa vực—
"Vậy phải làm sao đây, em cùng anh vĩnh viễn không siêu sinh nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!