Chương 29: Em Thích Không?

"Em thích không?"

Khi người trước mắt nói ra câu này, hình ảnh đó trùng khớp với bóng dáng của thời thơ ấu.

Năm xưa sau khi đàn xong bản nhạc, Thời Giáng Đình cũng đã hỏi như vậy.

Giang Dư vẫn như xưa, trả lời anh: "Không thích."

Thời Giáng Đình cũng như năm xưa, tiếp tục truy hỏi: "Tại sao?"

Giang Dư của thời thơ ấu không hiểu, chỉ đơn thuần cảm thấy không thích nghe, ấp úng không nói ra được lý do. Nay đã lớn, nghe lại bản nhạc này, cậu có thể đưa ra một câu trả lời rõ ràng.

"Tình yêu có được bằng cách khống chế d*c v*ng, sẽ vĩnh viễn mất đi tình yêu của người mình yêu."

Nghe thấy lời này, khóe môi Thời Giáng Đình từ từ nhếch rộng, nở nụ cười đầy ẩn ý.

"Vậy à."

Đầu ngón tay của Thời Giáng Đình nhẹ nhàng chạm vào phím đàn, cùng với sự nhấn xuống của anh, một đoạn nhạc nhẹ nhàng vang lên— đó là nửa đầu của bản nhạc. Ngay khi sắp vào nửa giữa, anh đột ngột dừng lại, không ngẩng đầu mà hỏi: "Nếu anh đàn đến đây, em thích không?"

"Tôi cũng không thích."

"Tại sao lại vậy?"

"Đã biết trước kết cục, làm sao mà thích cho nổi."

Thời Giáng Đình cười khẩy một tiếng, 2 tay thành thạo đàn ra bản nhạc của nửa giữa. Bóng dáng anh lặng lẽ đứng trong bóng tối, ánh trăng qua ô cửa sổ mở rộng chiếu lên người anh, phủ lên vóc dáng cao ráo của anh lớp ánh sáng mờ ảo.

Đó là một khí chất điên cuồng, méo mó nhưng độc đáo.

Đoạn nhạc giữa thể hiện sự mơ màng của nhân vật chính khi ảo tưởng về tình yêu nhưng lại thất bại, nhịp điệu dần dần tăng nhanh, từng chút, từng chút gõ vào lòng người, khiến người ta không nhịn được mà chìm sâu vào đó, để cảm nhận cảm xúc của nhân vật chính.

Cùng với kết thúc của đoạn giữa, đáng lẽ phải vào đoạn sau— theo kết cục của câu chuyện, nhân vật chính sẽ g**t ch*t người mình yêu.

Đột nhiên, dưới sự kiểm soát của Thời Giáng Đình, giai điệu vốn đang kịch liệt bỗng trở nên chậm rãi và bi thương.

Sự thay đổi này đã đưa cả câu chuyện sang một chương khác.

Dường như đang thể hiện… sau khi tỏ tình thất bại, nhân vật chính chọn cách thất vọng rời đi, không còn dây dưa nữa.

Sự cải biên tạm thời này khiến cả bản nhạc nghe xuôi tai hơn rất nhiều, càng đi sâu vào lòng người hơn.

Lông mày nhíu chặt của Giang Dư cũng dần dần giãn ra, ánh mắt rơi trên bóng dáng đang đứng dưới ánh trăng ở giữa.

Anh vốn là một người cực kỳ có tài hoa.

Nếu còn sống, bước vào xã hội loài người, anh có thể có bầu trời rộng lớn hơn.

Tiếc là, cơ hội này.

Đã bị Giang Dư cướp mất.

Trong phút chốc, nửa sau của bản nhạc đã khơi dậy sự hối hận mãnh liệt trong lòng Giang Dư. Cậu vậy mà đã muốn thốt ra 3 chữ "xin lỗi anh", và cả 7 chữ "tôi hối hận vì đã giết anh".

—Nhưng lời đến bên miệng, nửa chữ cũng không thốt ra được.

Trong nhà bao trùm bởi cảm xúc bi thương nồng đậm của bản nhạc, mãi không tan.

Một lát sau, cùng với nốt nhạc cuối cùng của Thời Giáng Đình rơi xuống, anh hỏi tiếp: "Bây giờ, em thích không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!