Chương 22: Khám Phá Rừng Gỗ Đen

Trước cửa vẫn đậu chiếc xe ba gác dùng để thu mua phế liệu. Bà Giang vốn muốn sắp xếp cho gã một chiếc xe, nhưng Lão Đao cứ khăng khăng không chịu, nhất quyết muốn dùng chiếc xe ba gác của mình.

Đống phế liệu trên xe đã được dọn sạch, thay vào đó là một thùng xốp khổng lồ, đặt chình ình trong thùng xe. Lão Đao đến gần xem, lông mày nhíu chặt.

Gã đi đi lại lại quanh thùng vài vòng, sau đó dùng khớp ngón tay gõ gõ vào thùng xốp, giọng điệu không kiên nhẫn: "Nhóc con, cút ra đây cho lão tử, cái thùng này không dùng để chở hàng lên núi."

Cái thùng không hề nhúc nhích.

Lão Đao rõ ràng không có kiên nhẫn, trực tiếp rút con dao găm từ thắt lưng ra, lưỡi dao sắc bén lóe lên ánh sáng lạnh dưới ánh mặt trời. Thấy con dao găm sắp đâm vào thùng xốp, cái thùng đột nhiên "rào rào" rung lắc dữ dội vài cái, nắp thùng bị bật mạnh ra, để lộ gương mặt lúng túng của Giang Kỳ Thiện.

"Chào chú…" Giang Kỳ Thiện gắng gượng nặn ra nụ cười.

Lão Đao chẳng thèm quan tâm thằng nhóc này trên người mặc quần áo đắt tiền đến đâu, trực tiếp dùng dao găm đâm xuyên qua lớp vải trên vai cậu, như xách con gà con mà lôi cậu xuống xe, hạ giọng không kiên nhẫn: "Cút nhanh, cậu ấm nhà giàu rảnh rỗi sinh nông nổi à?"

Giang Kỳ Thiện trước mặt gã trông đặc biệt gầy gò, nhỏ bé, nhưng vẫn nắm chặt lấy cổ tay Lão Đao, nghển cổ nói nhỏ: "Đừng! Tin tôi đi, chú mang tôi theo chắc chắn sẽ có ích!"

"Mang theo nhóc thì có ích chó gì, cút về." Lão Đao không chút khách khí.

Giang Kỳ Thiện rõ ràng là lần đầu tiên bị người ta ghét bỏ như vậy, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng. Cậu sợ động tĩnh ở đây sẽ thu hút bảo vệ ở cửa, mắt đảo một vòng, vội vàng hét lên: "Tôi biết một số bí mật của anh trai tôi! Có lẽ có thể giúp chú tìm thấy anh ấy!"

Động tác lôi người của Lão Đao dừng lại, híp mắt: "Có rắm thì mau thả, anh trai nhóc không đợi được lâu đâu."

"Anh ấy đang sợ một người!" Giang Kỳ Thiện vội vàng nói.

"Sau đó thì sao?" Lão Đao truy hỏi.

"Tôi không thể nói chi tiết được, chú phải mang tôi cùng vào núi, tôi mới có thể nói cho chú biết!" Giang Kỳ Thiện nhân cơ hội tạo cho mình một cái cớ, cố gắng thuyết phục Lão Đao.

"Ồ." Lão Đao đáp một tiếng, nhưng giây tiếp theo lại trực tiếp túm cổ áo cậu kéo về phía cửa.

"Đợi đã đợi đã!! Tôi chuyển cho chú 30 vạn!!" Giang Kỳ Thiện hoảng loạn hét lên.

Cảnh tượng thay đổi, trên cầu vượt, chiếc xe ba gác kẽo kẹt tiến về phía trước.

Giang Kỳ Thiện ngồi xổm trong thùng xe, dùng quần áo che mặt, sợ bị tài xế đi ngang qua nhận ra mình.

Lão Đao miệng ngậm điếu thuốc, ở phía trước ra sức đạp xe, chiếc xe ba gác phát ra tiếng kẽo kẹt, như thể có thể rã ra bất cứ lúc nào.

"Chú không lái xe, đến năm khỉ tháng ngựa mới đến được ngọn núi bên kia." Giang Kỳ Thiện không nhịn được mà phàn nàn.

"Lão tử làm việc, thằng nhãi con đừng có lằng nhằng." Lão Đao không ngoảnh đầu, khi đi qua đèn đỏ, chiếc xe ba gác ngoan ngoãn dừng lại. Gã kẹp điếu thuốc đang hút, ấn vào tay lái dập tắt đầu thuốc, tiện tay ném về phía sau, chính xác rơi vào tay áo của Giang Kỳ Thiện.

Giang Kỳ Thiện vội vàng phủi đầu thuốc đi, chưa từng gặp phải loại người có chút ý thức nhưng không nhiều như thế này, ghét bỏ nói: "Cái xe này của chú mau vứt đi, nhận tiền của nhà họ Giang rồi, đủ cho chú mua mấy chiếc xe mới."

Lão Đao không trả lời nữa.

Đèn xanh sáng lên, chiếc xe 3 gác lại khởi động, chậm rãi đi khoảng 20 phút, cuối cùng ra khỏi thành phố, dừng ở ven đường không có camera giám sát.

Giang Kỳ Thiện nhíu mày: "Làm gì? Chú dừng một lát, có thể sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để cứu viện."

Lão Đao quay đầu liếc cậu một cái, giọng điệu bình thản: "Ê, khuyên cậu bây giờ mau đi vệ sinh đi, lát nữa không có cơ hội đâu. Trên đường sẽ không dừng xe nghỉ ngơi."

Ý gì? Chiếc xe ba gác rách này còn không thể dừng lại được à?

Giang Kỳ Thiện lắc đầu: "Không đi."

"Cậu chắc chưa?" Lão Đao nhướng mày.

"Ừ." Giang Kỳ Thiện kiên định trả lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!