Chương 210: Ngoại Truyện 14: Quên Mất, Anh Là Tên Biến Thái

11 giờ đêm, phòng ngủ của nhà họ Giang.

Giang Dư chìm sâu trong chiếc giường mềm mại, mồ hôi lạnh thấm đẫm sau lưng. Cơn ác mộng như một xiềng xích vô hình, giam cầm cậu chặt chẽ trong ác mộng không thể giãy thoát. Ngón tay cậu vô thức siết chặt ga trải giường, đốt ngón tay trắng bệch, từ cổ họng tràn ra vài tiếng giãy giụa mơ hồ.

Động tĩnh nhỏ đã đánh thức Thời Giáng Đình. Anh đột ngột ngồi bật dậy, nhân lúc có ánh sáng đêm yếu ớt mà nhìn về phía người bên cạnh, mày lập tức nhíu chặt.

"A Dư? A Dư?"

Anh nhỏ giọng gọi, lòng bàn tay khẽ vỗ lên gò má Giang Dư, chạm phải một mảng lạnh lẽo. Trong lúc cấp bách, anh theo phản xạ chập ngón tay lại định điểm vào giữa hai hàng lông mày của Giang Dư, nhưng cũng vào khoảnh khắc chạm vào đã sững người—— anh sớm đã là người sống, không còn quỷ lực để có thể dò xét giấc mơ của đối phương nữa.

Không biết đã qua bao lâu, Giang Dư đột nhiên mở mắt, lồng ngực phập phồng dữ dội, đồng tử co rút run rẩy. Khoảnh khắc tầm nhìn tập trung, thần sắc căng thẳng của Thời Giáng Đình hiện ra trước mắt. Thấy cậu tỉnh lại, khóe miệng đối phương khẽ giãn ra, bỗng ôm cậu vào lòng.

"Gặp ác mộng sao?"

Giang Dư vùi đầu vào ngực anh, bên tai là nhịp tim dồn dập của đối phương. Cậu im lặng một lúc lâu, vẫn bị nỗi sợ hãi còn sót siết chặt hơi thở. Thời Giáng Đình tựa ngồi ở đầu giường, lòng bàn tay từ từ v**t v* sau lưng cậu, như thể kiên nhẫn vuốt lông cho con mèo đang xù lông.

Rất lâu sau, Giang Dư cuối cùng cũng thoát ra khỏi vũng lầy của ác mộng, giọng nghèn nghẹn, mang theo sự sợ hãi chưa tan: "Em đã gặp rất nhiều ác mộng… trong mơ, chúng ta đều chết."

"Hít sâu, thở ra…"

Giọng Thời Giáng Đình trầm ấm, Giang Dư theo nhịp điệu của anh mà từ từ bình ổn hơi thở. Đối phương không truy hỏi chi tiết giấc mơ, chỉ nhéo nhẹ vành tai mềm nóng của cậu, đột nhiên đến gần, hơi thở ấm nóng lướt qua vành tai.

Một vệt hồng từ vành tai lan lên gò má, cảm giác tê dại kỳ lạ xông lên não. Giang Dư run lên: "Anh, anh làm gì thế?"

"Muốn nói cho em biết, anh ở đây." Thời Giáng Đình nhỏ giọng nói, "Chẳng qua chỉ là ác mộng, để nó tan đi."

Giang Dư trợn lớn mắt, con ngươi trong veo phản chiếu đường nét của anh. Thời Giáng Đình bị ánh mắt này nhìn đến cổ họng thắt chặt, cuối cùng không nhịn được, cúi đầu ngậm lấy vành tai ửng hồng kia.

Cảm giác nóng bỏng lập tức kéo Giang Dư ra khỏi dư âm của ác mộng. Cậu giật mình, đầu ngón tay tê dại, lần này hoàn toàn tỉnh táo—— cái bộ dạng dính người này của Thời Giáng Đình, sao có thể là giả được?

"Buông miệng, buông miệng!"

Giang Dư càng giãy giụa, người trước mặt ngược lại càng hăng hái, lòng bàn tay rộng lớn siết lấy lưng của cậu, vừa cắn nhẹ vừa l**m láp, hơi thở ấm nóng khiến vành tai cậu tê dại.

Thôi bỏ đi.

Giang Dư dứt khoát buông lỏng sức lực, cả người mềm nhũn trong lòng anh, coi như bị chó cắn.

Ngay lúc cậu buông xuôi, khóe mắt đột nhiên liếc thấy bên gối của Thời Giáng Đình lóe lên một vệt sáng—— đợi đã, màn hình khóa điện thoại này sao trông quen thế?

Trên màn hình chễm chệ là tấm ảnh chụp chung đầu tiên của hai người lúc Thời Giáng Đình lần đầu tiên có được thực thể, chụp trong tuyết. Trong ảnh, người đàn ông đã lâu không cảm nhận được cái lạnh vành tai lạnh đến đỏ bừng, đang bối rối vùi mặt vào hõm cổ Giang Dư để sưởi ấm. Giang Dư dỗ dành anh ngẩng đầu nhìn ống kính, vừa hay bắt được khoảnh khắc bông tuyết rơi trên lông mi anh.

Nhưng đây rõ ràng là hình nền điện thoại của Giang Dư!

"Anh xem trộm điện thoại của em à?" Giang Dư đột ngột chống người dậy.

Động tác của Thời Giáng Đình đột nhiên cứng đờ, đôi môi mỏng luyến tiếc không nỡ rời khỏi vành tai ửng hồng của cậu, ánh mắt lảng đi—— cái biểu cảm nhỏ này của Giang Dư quá quen thuộc, mỗi lần trước khi nói dối đều như vậy.

"Dám nói dối thì đừng hòng lên giường." Giang Dư lạnh lùng nói.

"…" Yết hầu Thời Giáng Đình lăn một cái, "Xem một chút."

Giang Dư giật lấy điện thoại phát một, khoảnh khắc màn hình sáng lên, giao diện WeChat hiện ra rõ ràng danh sách liên lạc đã bị dọn dẹp.

"Anh ngay cả WeChat của ông bảo vệ cũng xóa?!"

Giọng Giang Dư cao vút, "Còn đổi biệt danh của mình thành chồng yêu?! Thời Giáng Đình, anh bệnh không nhẹ đâu!"

Người đàn ông bị vạch trần không hề hoảng hốt, ngược lại thong dong đưa ra điện thoại của mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười vô tội: "Vậy A Dư cũng kiểm tra của anh xem?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!