Chương 19: Thời Giáng Đình Dịu Dàng Khác Thường

Tai nạn này xảy đến quá đột ngột. Thời Giáng Đình lặng lẽ đứng trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào bóng tối bên ngoài, im lặng một lát, sau đó để lại một câu "anh ra ngoài xem sao", rồi xoay người ra khỏi cửa.

Giang Dư nắm lấy anh, Thời Giáng Đình buộc phải dừng bước, quay đầu nhìn cậu.

"Tôi… tôi đi cùng anh." Giọng Giang Dư hơi run rẩy, nhưng trong mắt toát ra một vẻ hung hãn.

"Hửm? Em không sợ nữa à?" Thời Giáng Đình nhướng mày.

Giang Dư bị cú sốc vừa rồi k*ch th*ch đến dây thần kinh mong manh, lúc này adrenaline tăng vọt, trong mắt lóe lên một tia quyết tuyệt. Cậu nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi sợ anh chết thật ở bên ngoài, để lại một mình tôi ở đây, còn không trốn thoát được!"

Cậu đã nói ra lời thật lòng.

Rõ ràng Thời Giáng Đình chết là kết quả tốt nhất đối với cậu, nhưng Giang Dư không ngốc.

Nếu có thứ gì đó có thể g**t ch*t Thời Giáng Đình, vậy thì giết cậu cũng dễ như trở bàn tay.

"Được thôi." Thời Giáng Đình lịch lãm đưa tay về phía Giang Dư, lòng bàn tay hướng lên, làn da gần như trong suốt. Bàn tay ấm áp của Giang Dư đặt lên, giống hệt như đang giao phó bản thân mình.

2 người nhanh chóng đến sân lớn.

Mùi khét lẹt xộc thẳng vào mũi.

Cây khô lớn trong sân vốn cao gần 50 mét, Giang Dư phát hiện nửa năm nay, nó mọc ngày càng nhanh, gần như mỗi ngày đều cao thêm. Nhưng bây giờ, nó bị sét đánh gãy làm đôi, phần còn lại vương vãi khắp nơi, khiến người ta tiếc nuối.

Thời Giáng Đình ngồi xổm bên cạnh cây, nhón lấy một cành cây, khẽ chạm một cái, cành cây liền vỡ vụn thành tro đen. Ánh mắt anh u ám không rõ, khiến người ta khó mà đoán được anh đang nghĩ gì.

Ánh mắt Giang Dư lướt nhìn xung quanh, nắm chặt tay. Xung quanh tối đen như mực, gió lạnh gào thét lướt qua, men theo kẽ hở quần áo áp vào da, làm nổi lên một lớp da gà.

Không có gì, thật sự không có gì?

Xung quanh lặng ngắt như tờ, hình như… cùng với tia sét đó, tất cả những điều bất thường đều đã biến mất.

Giang Dư ôm trán, trong lòng nghi hoặc: Lẽ nào thật sự là ảo giác của mình? Là vì sợ hãi bóng tối, nên mới sinh ra ảo tưởng?

Cậu vừa nghĩ vừa bước chân về phía bóng tối, muốn tìm hiểu cho rõ.

Đột nhiên, cổ tay bị Thời Giáng Đình nắm chặt, lực mạnh đến mức gần như muốn vặn gãy xương.

"Đi đâu?" Giọng Thời Giáng Đình lạnh đi.

"Tôi đi xung quanh xem sao." Giang Dư trả lời.

Thời Giáng Đình nhướng mày: "Xung quanh có gì hay mà xem? Anh đã kiểm tra xong, không làm hỏng đường dây điện, về nhà thôi."

Giang Dư cười lạnh: "Tôi chết, chẳng phải đúng như ý anh sao?"

"Vậy em cũng nên biết, để em chết quá dễ dàng, anh sẽ không hài lòng." Thời Giáng Đình nắm lấy tay cậu, khẽ hôn lên cổ tay cậu một cái, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu.

Bị hôn như vậy, cộng thêm lời của Thời Giáng Đình, Giang Dư cảm thấy một trận rùng mình.

Sau khi về nhà, Thời Giáng Đình đóng cửa lại.

Cơm nước đã ăn xong, Thời Giáng Đình miệng ngân nga bài hát, như người chồng hiền cha tốt bưng bát đi rửa. Anh vừa rửa vừa tiếc nuối: "Tệ thật, vườn rau bị đè nát rồi, phải trồng lại thôi. Ngày mai phải ăn gì đây… Thôi, có gì làm nấy vậy."

Anh từ đầu đến cuối đều không hề để ý đến ý kiến của Giang Dư.

Sau khi rửa bát xong, Thời Giáng Đình trực tiếp bế Giang Dư đang ngẩn người trên sofa lên, xoay một vòng trên không. Giang Dư bị dọa đến mức nổi giận đấm vào ngực anh: "Anh có bệnh à!?"

"Khụ, đau chết đi được, sức tay đánh anh lớn thật đấy." Thời Giáng Đình trưng ra vẻ mặt bị thương, nhưng sức ôm Giang Dư không hề giảm đi chút nào, cứng rắn đưa cậu về phía phòng ngủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!