Chương 13: Kinh Dị Thao Túng

Trên màn hình đen trắng, vô số micro tranh nhau hướng về phía 2 người đang được vây quanh. Vợ chồng nhà họ Giang mặc vest và đầm dạ hội tinh xảo, mỉm cười, trông như đang tham gia một bữa tiệc tối long trọng.

Vẻ mặt họ điềm nhiên tự tại, không hề có chút đau buồn nào của việc con trai mất tích nửa năm.

Tông màu u ám này, làm nổi bật lên cảm giác kinh dị kỳ quái của tất cả mọi người trên màn hình, như thể không còn ở trên đời.

Bà Giang mỉm cười trước ống kính: "Chào mọi người."

Dù đã ngoài 50, bà vẫn rạng rỡ, từng cử chỉ đều toát lên phong thái của một quý bà.

"Nghe nói chủ tịch Giang sắp nghỉ hưu, tập đoàn Trường Thịnh có được giao lại cho thế hệ tiếp theo không? Xin hỏi, ngài dự định giao cho ai?" Câu hỏi của phóng viên thẳng thắn và đường đột, nhưng đây cũng là tâm điểm mà mọi người quan tâm nhất.

Dù sao thì, tập đoàn Trường Thịnh tài lực hùng hậu, ai kế thừa nó, người đó sẽ nắm giữ quyền lực to lớn.

Qua màn hình, ánh mắt Giang Dư dán chặt vào hình ảnh, ngón tay bất giác bấu chặt vào sofa, lòng hoảng hốt. Cậu không biết sẽ nghe được câu trả lời như thế nào, nhưng mơ hồ có một dự cảm không lành.

Cánh tay Thời Giáng Đình ôm lấy eo cậu, cả nửa thân trên đều nằm trên đùi cậu.

Nếu như mọi khi, Giang Dư nhất định sẽ chán ghét mà đá anh ra, nhưng lần này, toàn bộ sự chú ý của cậu đều tập trung vào tivi, thậm chí không hề nhận ra hành động thân mật của Thời Giáng Đình.

Trong tivi, ông Giang nói rất nhiều lời lẽ quan chức đạo mạo, mãi không đi vào vấn đề chính.

Tim Giang Dư càng lúc càng thắt lại theo lời của ông, cả người đều căng cứng.

Cậu biết, nếu "cha" thực sự đã hạ quyết tâm, sẽ không do dự.

Ngay lúc này, Thời Giáng Đình giơ tay Giang Dư lên, như thể đang nghịch một món đồ chơi tinh xảo, đưa ra trước ánh sáng huơ huơ.

Bàn tay Giang Dư trắng nõn thon dài, có thể thấy rõ mạch máu dưới da và đầu ngón tay hơi ửng đỏ, tạo thành một sự tương phản rõ rệt với bàn tay trắng bệch như giấy của Thời Giáng Đình.

Thời Giáng Đình nhìn mãi, đột nhiên đan các ngón tay vào, 10 ngón tay giao nhau với Giang Dư. Sự ấm áp và lạnh lẽo đan xen, tạo thành thứ nhiệt độ kỳ lạ, khiến người ta cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu.

Anh dần dần nhìn đến nhập thần, đưa tay Giang Dư lên gần môi, vừa định hôn nhẹ lên đầu ngón tay, bỗng Giang Dư đột ngột nắm chặt tay— đây là phản ứng theo bản năng.

Cùng lúc đó, trong tivi truyền đến giọng nói trịnh trọng của ông Giang: "Tôi xin tuyên bố tại đây, tập đoàn Trường Thịnh sẽ do con trai thứ 2 của tôi, Giang Kỳ Thiện, tiếp quản. Kinh nghiệm của nó tuy còn non nớt, nhưng…"

Những lời sau đó, Giang Dư đã không còn nghe thấy nữa.

Cậu ngây người nhìn chằm chằm vào màn hình, đầu óc trống rỗng, trước mắt là một trận choáng váng. Hơi lạnh từ lòng bàn chân dâng lên xuyên suốt toàn thân, ngay cả hơi thở cũng như ngừng lại.

Tại sao?

Mình mới là đứa trẻ đầu tiên được vợ chồng họ nhận nuôi, thời gian ở bên họ cũng dài hơn, cũng đã luôn nỗ lực học tập quản lý công ty, để có được sự công nhận của cha, mỗi lần đánh giá cậu đều đạt loại ưu.

Cậu đã không còn là đứa trẻ yếu đuối không tranh không giành thuở nhỏ nữa, cậu đã luôn nỗ lực mà…

Nhưng tại sao, vẫn bất công như vậy?

Bây giờ, cậu chẳng qua chỉ là người ngoài khoác họ "Giang", không nhận được gì cả, y như thuở nhỏ, không giành được bất cứ thứ gì.

"Giang Dư, thở đi!"

Bên tai truyền đến giọng nói gấp gáp của Thời Giáng Đình. Giang Dư vẫn đang ngơ ngác, bị cảm xúc đánh gục đến mức quên cả thở. Thời Giáng Đình nâng mặt cậu lên, phát hiện ánh mắt cậu trống rỗng vô hồn, như thể đã mất đi linh hồn.

Thấy gọi không tỉnh, Thời Giáng Đình đột nhiên ghé sát lại, muốn hôn cậu.

Ngay khoảnh khắc sắp chạm vào, Giang Dư đột ngột hoàn hồn, dùng sức đẩy Thời Giáng Đình ra, "Cút!" Đây là sự chán ghét và kháng cự theo bản năng.

Thời Giáng Đình bị đẩy sang một bên, nhưng không hề tức giận, ngược lại còn cười cười: "Không thể hôn em à? Đêm nào cũng hôn, em vẫn chưa quen sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!