Chương 11: Có Thích Chồng Không?

Cơn ác mộng kết thúc.

Cửa sổ hé mở, cơn gió se lạnh thổi bay rèm cửa, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt đang ngủ không yên của Giang Dư. Cậu chìm sâu vào cơn ác mộng, như thể quay trở về quá khứ, một lần nữa trải qua quãng thời gian không thể ngoảnh lại ấy.

Đột nhiên, một ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng điểm vào giữa 2 hàng lông mày của cậu.

Chưa đầy 3 giây, Giang Dư đột ngột mở mắt, như thể vừa giãy giụa thoát ra khỏi vực sâu, tức thì ngồi bật dậy từ trên giường. Giây tiếp theo, cơn đau nhức dữ dội ở thắt lưng khiến cậu hít một ngụm khí lạnh, nước mắt không kiểm soát được mà trào ra.

"Shitt…" Cậu nghiến chặt răng, đau đến mức gần như không nói nên lời.

Gương mặt trắng bệch của Giang Dư đầy mồ hôi lạnh, chăn trượt khỏi vai, để lộ ra những vết đỏ hằn khắp người, trông mà kinh hãi.

Trên xương quai xanh bên phải của cậu có một nốt ruồi son nhỏ, lúc này đã bị một dấu răng sâu hoắm che lấp, tựa như dấu ấn, tuyên bố sự chiếm hữu nào đó.

"Tỉnh rồi." Giọng Thời Giáng Đình từ bên giường truyền đến.

Giang Dư quay đầu, nhìn thấy Thời Giáng Đình đang ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn mình. Gương mặt xanh xao không giống người sống đó khiến cậu tức thì tỉnh táo trở lại.

Cậu nhìn quanh bốn phía, ký ức ùa về như thủy triều— sau khi bị bắt, mình không chịu ăn cơm, bị anh cưỡng hỗn, sau đó…

Cơn đau nhức ở thắt lưng và những vết tích trên người, đã nói lên tất cả.

Ánh mắt Giang Dư đột ngột trở nên lạnh lẽo, giơ tay tát mạnh một cái qua.

"Chát!"

Tiếng bạt tai giòn tan vang vọng trong phòng. Mặt Thời Giáng Đình bị tát lệch sang một bên, những lọn tóc rối che đi mắt anh, duy chỉ có khóe môi vẫn nhếch lên đường cong không đổi.

"Đồ điên!" Giang Dư nghiến răng nghiến lợi chửi rủa.

"Ừm~" Thời Giáng Đình khẽ cười một tiếng, giơ tay sờ lên má mình, từ từ quay đầu lại. Qua những lọn tóc lòa xòa, đôi mắt sâu thẳm âm u của anh nhìn thẳng vào Giang Dư, giọng điệu khinh bạc: "Tối qua đã như vậy, vẫn còn nhiều sức ghê."

Giang Dư lửa giận ngút trời, giơ chân định đá anh.

Thế nhưng, cổ chân vừa chạm vào ngực Thời Giáng Đình, đã bị anh nhẹ nhàng nắm lấy. Giọng Thời Giáng Đình mang theo vài phần dỗ dành: "Được được được, ăn cơm xong hẵng đánh anh, em sẽ có nhiều sức hơn."

Nói xong, anh không đợi Giang Dư trả lời, trực tiếp bế ngang cậu lên. Giang Dư điên cuồng giãy giụa trong lòng anh, giọng nói khàn đặc: "Cút! Buông tôi ra!"

Sức của Thời Giáng Đình lớn đến kinh người, sự giãy giụa của Giang Dư trở nên vô ích. Cuối cùng, cậu chỉ có thể thở hổn hển mà dừng lại, cơn đau nhức ở thắt lưng khiến sắc mặt cậu trắng bệch, chỉ có thể mặc cho Thời Giáng Đình bế mình ra phòng khách.

Trên bàn ăn bày mấy món ăn thanh đạm, chỉ có một bộ bát đũa, rõ ràng là chuẩn bị riêng cho Giang Dư.

Thời Giáng Đình đặt Giang Dư ngồi lên ghế, véo cằm cậu, cẩn thận ngắm nghía gương mặt cậu. Ánh mắt di chuyển xuống, dừng lại trên ngực Giang Dư, những vết tích như hoa mai rơi trên nền tuyết khiến anh hài lòng nhướng mày.

Đối với Thời Giáng Đình, mâu thuẫn lớn đến đâu, quan hệ căng thẳng đến mấy, dường như đều có thể tan thành mây khói sau một đêm trên giường. Anh thậm chí còn tỏ ra vô cùng chu đáo.

Thời Giáng Đình quay người vào phòng, lấy chiếc áo lông mềm mại, bất chấp sự kháng cự của Giang Dư, dứt khoát mặc vào cho cậu.

Sau đó, anh véo véo má Giang Dư, nhìn dáng vẻ tức giận phồng má nhưng bất lực của cậu, mỉm cười hài lòng.

"Có thích chồng không?" Thời Giáng Đình khẽ hỏi, giọng điệu mang theo vài phần trêu chọc.

"Đi chết đi." Giang Dư lạnh lùng đáp.

"Chết rồi mà." Thời Giáng Đình không để tâm.

"Vậy thì đi chết thêm lần nữa đi!" Giang Dư nghiến răng nghiến lợi.

Thời Giáng Đình bật cười, giọng nói trầm thấp và vui vẻ: "Dễ thương thật đấy, A Dư." Anh giang tay ôm Giang Dư vào lòng, đầu vùi vào hõm cổ cậu, cảm nhận nhiệt độ ấm áp của cơ thể và nhịp tim đập dữ dội vì tức giận của cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!