Mí mắt Thôi Ngôn Chiêu đỏ hoe, nàng cắn răng chịu đau, lảo đảo bước xuống giường.
Nàng phải đi xem Lam Anh, người không phải ruột thịt nhưng lại quan trọng hơn cả ruột thịt.
Nhưng khi đến hạ phòng, trái tim nàng bị bóp nghẹt.
"Lam Anh!"
Giữa tiết trời tháng mười một lạnh giá, Lam Anh mình đầy máu, nằm thoi thóp trên nền đá lạnh băng.
"Đại phu, mau gọi đại phu!"
Thôi Ngôn Chiêu không màng thương tích, ôm chặt Lam Anh vào lòng.
Nghe thấy giọng nàng, Lam Anh cố gắng mở mắt.
"Tiểu thư, người đến rồi."
Giọng Thôi Ngôn Chiêu run rẩy: "Sao ngươi lại ngốc như vậy? Địa long trở mình có thể lấy mạng người, tại sao lại không cần mạng mình mà lao vào?"
Lam Anh yếu ớt mỉm cười: "Đương nhiên là vì tiểu thư xứng đáng."
"Tám tuổi nô tỳ đã bị bán vào Thôi phủ, người đối đãi với nô tỳ như tỷ muội, chưa từng trách phạt, cũng không đánh mắng. Người còn cho nô tỳ rất nhiều bạc để nô tỳ gửi về chữa bệnh cho phụ mẫu."
"Người là vầng trăng sáng trên trời… không thể cứ vậy mà rơi xuống. Nô tỳ chỉ là một kẻ hèn mọn, mạng này… không đáng giá."
Nước mắt Thôi Ngôn Chiêu lập tức lăn dài từng giọt to.
"Tiểu thư, đừng khóc… nô tỳ cũng sẽ buồn theo."
Lam Anh cố sức nâng tay, muốn lau nước mắt cho nàng.
Nhưng bàn tay loang lổ máu ấy vẫn không thể nâng lên, chỉ có thể run rẩy gắng gượng nhấc lên rồi lại rơi xuống.
Hơi thở của nàng ấy ngày càng gấp gáp, hít vào ít mà thở ra nhiều.
"Không thể tận mắt thấy tiểu thư rời khỏi Thôi thị Thanh Hà, tự do tung bay giữa đất trời… Nhưng nô tỳ đã sắp xếp ổn thỏa rồi, đến ngày đó, bọn họ sẽ đào mộ, mở quan tài, cứu người ra…"
"Đến lúc ấy… Lam Anh sẽ hóa thành gió và tuyết, bằng một cách khác mà ở bên tiểu thư…"
Nói xong, bàn tay nàng ấy nặng nề rơi xuống.
Tim Thôi Ngôn Chiêu bỗng chốc ngừng đập.
"Lam Anh——!"
…
Thôi Ngôn Chiêu khóc đến sưng đỏ cả mắt, nhưng cuối cùng vẫn phải nén bi thương, lo liệu hậu sự cho Lam Anh.
Nhìn gò đất trước mặt, nàng nghẹn ngào: "Vài ngày nữa, Kim Tàm cổ trong người ta cũng sẽ hoàn toàn phát tác. Đợi ta thoát khỏi thân phận người Thôi thị Thanh Hà, sẽ đưa ngươi cùng rời đi, đi thật xa."
Trên đường trở về khuê phòng, khi đi ngang qua phòng của Thôi Uyển Nguyệt, Thôi Ngôn Chiêu vô tình nghe thấy giọng nói của nàng ta và Bùi Ý An.
"Ý An ca ca, lúc động đất xảy ra, muội bỏ mặc tỷ tỷ, còn không bằng một nha hoàn bên cạnh tỷ ấy. Tỷ tỉnh lại chắc chắn sẽ giận muội."
Nàng ta nghẹn ngào nói xong liền nghe thấy Bùi Ý An dịu dàng dỗ dành an ủi.
Thôi Ngôn Chiêu chợt nghẹn thở, nàng nhìn qua khung cửa sổ mở rộng, thấy Bùi Ý An đang ngồi bên giường, từng thìa từng thìa đút thuốc cho Thôi Uyển Nguyệt, động tác vô cùng dịu dàng và chu đáo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!