Trải qua một ngày một đêm phi hành, dừng lại nghỉ ngơi bảy, tám lần, Lưu Tiểu Lâu rốt cục đến Ô Long Sơn. Kiếm quang lao thẳng xuống Càn Trúc Lĩnh, tiến đến trước sơn môn, sau khi chuyển hai vòng, rồi dừng lại bên cây hòe già ở trước sơn môn, lăng không đạp lên phi kiếm, hiện thân trong hoàng quang, vẻ mặt lạnh lùng hỏi Hoàng Dương Nữ đang ngồi trên cành cây: "Khi ta không tại, trong môn có chuyện gì khẩn yếu không?"
Hoàng Dương Nữ kinh ngạc nhìn chưởng môn nhà mình, kén trắng vừa nhét được một nửa vào miệng lại rơi xuống, bị cự ưng bên cạnh tiếp được nuốt.
Thấy vậy, Lưu Tiểu Lâu rất im lặng: "Ngươi ăn phân chim bao nhiêu ngày rồi, không thể thay đổi khẩu vị sao?"
Bị chưởng môn công nhiên trách cứ ăn phân chim, Hoàng Dương Nữ vẫn tương đối xấu hổ, nàng cũng biết thói quen này không tốt, nhưng ăn một năm, thu hoạch to lớn, sao có thể dễ dàng bỏ được?
Hai người vừa lên núi, Lưu Tiểu Lâu vừa uốn nắn hành vi sai lầm của Hoàng Dương Nữ.
"Cần biết ngươi là đệ tử nội môn, là đại sư tỷ của Tam Huyền Môn, đại sư tỷ phải có dáng vẻ của đại sư tỷ!"
"Vâng, chưởng môn sư bá."
"Linh Tử mặc dù tuổi lớn hơn ngươi, tu vi cao hơn ngươi, nhưng luận tới trước tới sau, nàng vẫn là sư muội của ngươi, mọi cử động của phải làm gương cho nàng."
"Vâng, chưởng môn sư bá."
"Tam Huyền Môn giờ không còn như xưa, trong tông môn tu hành Kinh Tương, cũng có danh vọng nhất định, ngươi suốt ngày ngồi trên cây ăn phân chim, còn ra thể thống gì?"
"Chưởng môn sư bá nói đúng, đệ tử biết sai."
"Trong nhà hiện có ai?"
"Đàm trưởng lão tại, Phương sư cùng Tả trưởng lão đều xuống núi."
"Ừm? Ngươi gọi hắn phương sư?"
"Còn chưa bẩm báo với ngài, ngày rằm tháng trước, Phương sư đáp ứng thu đệ tử làm đồ đệ, chờ ngài trở về chủ trì nghi thức bái sư."
"Theo quy củ truyền lại của Tam Huyền Môn, sau khi Luyện Khí trung kỳ mới có thể bái sư, ngươi..."
Lưu Tiểu Lâu đặt tay lên cổ Hoàng Dương Nữ dò xét một phen, có chút kinh ngạc: "Đã Luyện Khí sáu tầng rồi?"
Hoàng Dương Nữ nháy nháy mắt: "Ngày thứ hai sau khi chưởng môn sư bá ngài đi Tiểu Viên Sơn cầu hôn."
Lưu Tiểu Lâu không khỏi cảm khái, thật là một hạt giống tốt a. Tuy nói hiện tại nội tình của Tam Huyền Môn cũng coi như thâm hậu, nhưng Hoàng Dương Nữ từ khi nhập môn đến nay vẫn chưa tới bốn năm, liền từ một bạch đinh không có chút cơ sở nào mà lên tới Luyện Khí tầng sáu, liên tục đả thông tám đầu kinh mạch, không sai biệt lắm một năm đả thông hơn hai đầu kinh mạch, tiến độ này thực sự quá nhanh.
Mình năm đó sau khi có linh thạch dồi dào, tốc độ cũng bất quá là một năm đả thông một đầu kinh mạch.
Nghĩ tới đây, thần sắc Lưu Tiểu Lâu dần hoà hoãn lại, nhìn Hoàng Dương Nữ, trong lòng vui mừng vô cùng.
"Hai năm nay ngươi lại cao lên một chút."
"Ừm, hai năm nay cao thêm chừng này." Hoàng Dương Nữ giơ một đốt ngón tay.
"Lớn rồi, là nên bái sư. Cho nên ngươi dự định theo Phương trưởng lão học kiếm?"
"Vâng, tháng trước Lâm khách khanh cùng Tô khách khanh bái sơn, sau khi thấy đệ tử, nói là đệ tử có thiên phú học kiếm, cho nên..."
"Song Ngư Kiếm cùng Thập Tam Lang? Bọn họ đến đây làm gì?"
"Hai vị khách khanh tiền bối nói muốn đi bắc địa một chuyến, Phương trưởng lão cùng đệ tử đều không tiện nghe ngóng, bọn họ chờ ba ngày ở trên núi liền rời đi."
"Bọn họ là hành gia học kiếm, đã nói ngươi có thiên phú, vậy ngươi cứ thử xem. Đến lúc đó ta sẽ nghĩ biện pháp tìm một thanh phi kiếm cho ngươi."
"Hai vị khách khanh tiền bối nói, đợi đệ tử Trúc Cơ rồi, đi Tàng Kiếm Các Tây Tiều Sơn thử thời vận, xem có thể chọn được một thanh phi kiếm phù hợp với mình không."
"Như vậy rất tốt, đã cảm tạ chưa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!