Chương 734: Đan lôi

La chưởng môn miệng kêu "Rất tốt", lại tương đối không tốt, trực tiếp liền để Lưu Tiểu Lâu lĩnh giáo cái gì gọi là nói một đằng, làm một nẻo, nàng hạ thủ như gió, một đường truy sát từ trước sơn môn Ngũ Long Sơn, thẳng giết tới một sơn cốc vô danh ngoài ba mươi dặm.

Dưới Bạch trường lão yểm hộ, Lư trưởng lão cản trở, Lưu Tiểu Lâu rốt cục trốn được, trốn trong một sơn động sâu trong sơn cốc.

Sau khi nín hơi ngưng thần, hắn giấu hơn nửa người sau một tảng đá, nhìn lên trên từ khe hở lá cây loang lổ, La chưởng môn đang bay tới bay lui phía trên sơn cốc trong bóng đêm, trong miệng chửi rủa, không ngừng tìm kiếm tung tích của Lưu Tiểu Lâu.

"Tiểu tử thúi ngươi đi ra cho ta!"

"Ngươi không phải rất lợi hại sao? Đánh sạch sẽ Ngũ Long Phái ta?"

"Đánh cũng liền đánh, ngươi còn nói lời mỉa mai? Cái gì may mắn không làm nhục mệnh? Nhục mệnh của ai?"

"Ngươi đi ra cho ta, hôm nay lão nương cũng phải lĩnh giáo một chút bản lãnh của ngươi..."

Nàng bay loạn, đồng thời Lư trưởng lão cũng bay loạn bên người nàng, vừa kéo ngón tay, cánh tay, lưng, thân eo của nàng, vừa khuyên can: "Muội tử không đến mức đó, đích thật là hai chúng ta để hắn trông chừng..."

"Hắn lại không biết người của Ngũ Long Phái các ngươi..."

"Trước mắt chiến sự giữa Nguyên Thần Sơn cùng Tiểu Viên Sơn đang căng thẳng, nhiều một phần cảnh giác cũng là điều nên làm..."

"Muội tử, nếu không thoải mái, ngươi liền đánh lão ca ta một trận có được không? Đến, đánh chỗ này..."

"Lão nương nếu không trút được cơn giận này, còn mặt mũi nào làm chưởng môn? Tốt nha, một người thu hết Ngũ Long Phái ta rồi? Lời này truyền đi làm sao được? Không được, hôm nay ta nhất định phải bắt được hắn!"

"Hắn là có pháp bảo, hai lão gia hỏa chúng ta đưa cho hắn, nếu không ngươi cho rằng hắn dựa vào cái gì có thể trông chừng? Một Trúc Cơ nho nhỏ mà thôi..."

"Hai người các ngươi thật đúng là... Che chở con cái!"

"Có chuyện vẫn chưa nói với ngươi, kỳ thật ta là đại gia (ông lớn) của hắn..."

"Xéo đi! Ngươi là đại gia của hắn thì ta là thái nãi nãi của hắn!"

"Ta chỉ tiếp lời ngươi..."

"Lời gì? Không hiểu ra sao!"

"Ai, La muội tử ngươi thật sự là, gặp chuyện là quên ngay, đến giờ vẫn chẳng thay đổi! Ta nhắc nhở lại lần nữa..."

"Tiểu tử thúi kia trốn đâu rồi? Quả nhiên là hai lão già các ngươi dạy dỗ, trốn trốn tránh tránh, dám làm không dám chịu!"

"Đúng đúng đúng, ngươi nói gì cũng đúng, muội tử, nể mặt hai lão gia hỏa chúng ta, bỏ qua cho hắn lần này được không? Đều đả thương hắn, cũng liền không sai biệt lắm, nếu không còn muốn thế nào nữa? Sau này để hắn đến nhà xin lỗi... Lão Bạch, ngươi nói có đúng không?"

Bạch trường lão đi theo sau lưng hai người bọn họ xoay quanh "A" một tiếng, góp một câu: "Đúng."

Lư trưởng lão còn không hài lòng: "Hắn là người của Chương Long Phái ngươi, ngươi cũng không nói một câu!"

Bạch trường lão nói: "Hắn là tiểu tông chung phụ sáu tông, cũng là người của Thiên Mỗ Sơn ngươi nha. Ngươi còn là đại gia của hắn..."

Lư trưởng lão nói: "Ai, đích thật là ta gia giáo không nghiêm." Lại quay đầu khuyên: "Tốt tốt, muội tử, người cũng chạy rồi, tìm không thấy, tạm dừng ở đây được không? Ngươi về trước đi, đừng chậm trễ đại sự ngày mai."

Đến tận đây, La chưởng môn mới thu bớt vài phần tức giận, hung hăng nói: "Tiểu tử thúi này ngược lại là biết trốn, tiện nghi hắn!"

Bạch trường lão phụ họa nói: "Nói rất đúng nha, tiểu tử kia láu cá cực kỳ, đã trốn liền khó tìm ra được "

Lư trưởng lão nói: "Muội tử sao ngươi đi rồi? Đều nói ta là đại gia của hắn, ngươi..."

Chờ La chưởng môn đạp lên một tấm lụa tím bay xa, Bạch trường lão vỗ vỗ Lư trưởng lão: "Người đều đi, đừng nhìn quanh. A? Ngươi cười gì?"

Lư trưởng lão vê râu cười nói: "Nàng nói rồi thì không thu lại được, có nhân quả!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!