Sở dĩ nói tấm bái thiếp này kỳ quái, là vì nó trống không, phía trên không có lấy một chữ, chỉ có một ký hiệu cực kì đơn giản, xiêu vẹo. Giống mấy cành cây.
Mà chất liệu của bái thiếp cũng hết sức bình thường, nhìn qua là biết được cắt từ loại giấy có thể mua đầy đường.
"Hắn không muốn lên núi, nói là mời ngài xuống núi gặp mặt, lúc ấy đệ tử định cự tuyệt, hắn lộ một tay công phu phi xiên, là vị cao nhân Trúc Cơ, cho nên đệ tử đành phải lên núi bẩm báo. Chưởng môn ngài xem nên xử trí như thế nào?"
"Trước đây chưa từng gặp? Bộ dáng thế nào?"
Hoàng Dương Nữ suy nghĩ, nói: "Khó mà nói, ba, bốn mươi tuổi, nam, dáng dấp không xấu không đẹp, không mập không gầy, không cao không thấp..." Vừa nói vừa lắc đầu: "Đệ tử nhớ có chút mơ hồ, có cần xuống núi xem lại không?"
Lưu Tiểu Lâu trầm ngâm nói: "Nếu đã như vậy, ngược lại là phải gặp mặt một phen."
Xuống đến sơn môn, lại không thấy người đâu, Hoàng Dương Nữ nhìn chung quanh nói: "Mới vừa rồi còn ở đây, đệ tử bảo hắn đợi mà..."
Lưu Tiểu Lâu phân phó: "Ngươi về nấu cơm trước đi, ta ở đây chờ thêm một lúc."
Hoàng Dương Nữ nhu thuận vâng lời, chạy về núi.
Lưu Tiểu Lâu đi vòng qua bên trái núi, đến một khu rừng, nói: "Đạo hữu được rồi, ra gặp mặt đi."
Nơi này vẫn nằm trong phạm vi cảm ứng của đại trận hộ sơn, có nguy hiểm gì có thể lập tức trốn về trong đại trận, cho nên Lưu Tiểu Lâu tỏ ra không chút sợ hãi.
Quả nhiên phía trước tràn đến một mảnh sương mù, trong sương mù huyễn hóa ra một thân ảnh, từ hư tới thực, dần dần rõ ràng.
Đây cũng là một loại độn pháp, thuộc về độn pháp sương mù hiếm thấy, cụ thể là loại nào, Lưu Tiểu Lâu cũng không rõ ràng. Nhưng tu sĩ biết loại độn pháp này, địa vị khẳng định không nhỏ.
Người kia đi tới từ trong sương khói, Lưu Tiểu Lâu cẩn thận quan sát, vậy mà không cách nào hình dung, thực sự là bình thường đến cực hạn, không có chút đặc điểm gì đáng nói, quả nhiên như Hoàng Dương Nữ nói, không cách nào hình dung hắn "Như thế nào như thế nào", chỉ có thể dùng "Không thế nào không thế nào" để miêu tả.
"Là đạo hữu bái phỏng sơn môn ta?"
"Bái kiến Lưu chưởng môn, chính là tại hạ bái sơn."
"Dám xin đạo hữu ban tên, không biết vì chuyện gì? Vì sao lại gặp ở đây?"
"Tại hạ họ Triệu, Lưu chưởng môn có thể gọi tại hạ là Triệu Tam. Lưu chưởng môn nguyện ý xuống núi gặp, chắc hẳn là đã nhớ ra ký hiệu kia?"
"Đây là cành cây? Hay là sừng hươu?"
"Ha ha, là tại hạ vẽ không tinh, đương nhiên là sừng hươu."
"Cho nên..."
"Cho nên Lưu chưởng môn hẳn phải biết, vì sao tại hạ đến. Vụ án mấy ngày trước..."
"Chờ một chút, ngươi cùng Triệu trưởng lão Thanh Ngọc Tông..."
"Lưu chưởng môn, tại hạ cho là, vẫn là nên tập trung vào vụ án này thì hơn, Lưu chưởng môn nghĩ sao?"
"Vậy ngươi nói đi."
"Vụ án mấy ngày trước, Lưu chưởng môn hao tâm tổn trí, cũng nhờ có Lưu chưởng môn, chúng ta rốt cục tra được người muốn hại lục lang..."
"Lục Lang nào?"
"Triệu Sĩ Cấp, Triệu Lục Lang."
"Ngươi là Triệu Tam, ngươi là huynh trưởng hắn?"
"Lưu chưởng môn, ta là Triệu Tam, không phải Triệu Tam Lang, cho nên không phải huynh trưởng của Lục Lang."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!