Dù đã lường trước rằng nghề y, một nghề thiết yếu và luôn được săn đón, sẽ không dễ dàng gì, Từ Tĩnh vẫn không khỏi sửng sốt một hồi.
Đây nào chỉ là không dễ, mà phải nói là vượt năm ải chém sáu tướng mới mong có chỗ đứng.
Nhờ sự hỗ trợ của kỹ thuật y học hiện đại và sự chỉ dạy tận tình của ông nội, Từ Tĩnh không mấy lo lắng về việc y thuật của mình sẽ thua kém các đại phu trong thế giới này.
Nhưng câu nói "cường long khó áp địa đầu xà" chẳng phải không có lý.
Nỗi lo lớn nhất của nàng là nếu quá nổi bật, chạm đến lợi ích của các y quán lớn, bản thân sẽ bị họ hợp sức tiêu diệt.
Bất kể là thời đại nào, cạnh tranh ác liệt luôn tồn tại.
Đây chính là lý do Từ Tĩnh cần điều tra kỹ càng trước khi bắt đầu.
Dẫu sao, tài sản hiện tại của nàng cũng chẳng đáng là bao, chưa đến hai mươi lượng bạc, ngay cả tiền thuê vài người bảo vệ cũng không đủ.
Nàng bất giác cúi thấp đầu, chìm vào dòng suy nghĩ.
Phương thẩm hiểu lầm rằng nàng đang lo lắng về chuyện tiền bạc, vội vàng an ủi:
"Yên tâm đi, ở An Bình huyện ngoài ba y quán lớn kia, còn nhiều y quán nhỏ nữa.
Các y quán nhỏ thường lấy giá rẻ hơn, mà cũng có đại phu giỏi.
Nếu không phải bệnh nặng, tìm họ cũng đủ rồi.
Như nhà ta, hồi mấy đứa nhỏ bị đau đầu nhức mỏi, thậm chí chẳng cần lên huyện, chỉ cần tìm đại phu trong thôn cũng ổn.
Nhưng nếu bệnh nghiêm trọng, vẫn phải bỏ ra một chút tiền bạc.
Nếu không đủ, ta và lão Tống có thể cho cô mượn.
Dù sao sức khỏe là quan trọng nhất, bệnh nhỏ mà không chú ý, lỡ kéo thành bệnh lớn thì hối hận cũng muộn rồi."
Thấy Phương thẩm hoàn toàn hiểu lầm, Từ Tĩnh không biết giải thích thế nào, chỉ đành mỉm cười chân thành, nhẹ giọng nói:
"Đa tạ Phương thẩm, ta hiểu rồi."
Chiếc xe ngựa lăn bánh êm xuôi tiến vào huyện thành.
Phương thẩm để ba người xuống ở cổng thành, hẹn giờ quay lại đón, sau đó bà đi bày hàng.
Hôm qua khi đến huyện thành, Từ Tĩnh bị áp giải nghiêm ngặt, chẳng có cơ hội quan sát tình hình nơi đây.
Lúc này đứng ở cổng thành, nhìn con đường dần trở nên nhộn nhịp, nàng mới có cảm giác như bắt đầu một cuộc sống mới.
Xuân Dương, người quen thuộc nhất với huyện thành, quay sang hỏi:
"Nương tử, chúng ta đi đâu bây giờ?"
Từ Tĩnh đội chiếc mũ che mặt đã chuẩn bị sẵn, mỉm cười nhàn nhạt:
"Thời gian còn sớm, không cần vội, chúng ta đi ăn sáng trước đã."
Mục đích đến đây của nàng là khảo sát ngành y của huyện An Bình.
Giờ đã nắm được đại khái tình hình, chỉ còn thiếu việc thực địa xem xét và tìm cơ hội khởi đầu.
Ba ngày tiếp theo, mỗi ngày Từ Tĩnh đều theo xe của Phương thẩm vào huyện, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!