Thật vất vả trời mới tối, nháo đủ rồi rốt cuộc khách khứa cũng buông tha cho tân lang hôm nay, nhưng sau đó lại vây quanh hắn cùng đi theo đến tân phòng, rõ ràng muốn nháo động phòng.
Ôn Lương uống rượu có chút nhiều, nhưng vẫn còn lý trí, bị một đám nam nhân đẩy vào tân phòng, trong lòng thật sự tức giận, mang theo cảm giác say mắt đào hoa hung tợn mà trừng mắt nhìn những nam nhân đó, những người này đều là bằng hữu trước kia của Ôn Lương khi còn ở quân doanh, hơn phân nửa đều chịu qua trêu cợt của hắn cũng bị hắn hung hăng mà lăn lộn qua, đối với hắn có thể nói là vừa kính phục lại vừa oán giận.
Hôm nay khó có được là ngày đại hỉ của hắn, những người này nhân cơ hội trở về kinh chỉnh hắn, về sau sợ là không còn cơ hội, cho nên căn bản không để ý tới cái trừng mắt của hắn, một bộ dáng cười hì hì đem hắn dẫn về phía tân phòng.
Các nữ quyến còn ở lại chưa rời đi nhíu mày lại nhìn theo đám nam tử thô lỗ kia, trong mắt không dấu được sự kinh thường sâu sắc đối với người ở quân doanh, các cô nương trẻ tuổi thậm chí còn mắng trong lòng là nam nhân thô lỗ, sợ Ôn Lương đã say bị động tác thô lỗ của bọn họ làm cho bị thương.
Không phải nói chuyện các nàng có bao nhiêu lo lắng cho Ôn Lương, thuần túy chỉ cảm thấy đứng ở giữa một đám nam nhân thô lỗ, Ôn Lương tuấn mỹ tựa như nam thần sáng lên giữa đám đông, tự nhiên sẽ trở thành tiêu điểm được chú ý.
Thẳng đến khi bọn họ biến mất ở ngã rẻ, các nữ quyến mới thu hồi ánh mắt, trong lòng có chút buồn bã mất mát.
Trong tân phòng, Như Thúy đói đến có chút ủ rũ cụp đuôi lại nghe được bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào, vẫn không có chút phản ứng, chờ khi nghe được hỉ nương cao hứng mà nói "Tân lang đã trở lại", Như Thúy tức khắc giống một con gà chiến ngẩng đầu ưỡn ngực, ngồi đến cực kì đoan đoan chính chính nhìn về phía cửa phòng.
Thanh Y và Lam Y thấy bộ dáng như sung huyết sống lại kia, khuôn mặt nhịn không được mà vặn vẹo, bắt đầu phát giác những ngày trong tương lai các nàng sẽ thật phí công.
Hỉ nương thấy một đám người đang vây quanh tân lang có chút say cùng tiến vào, không khỏi sửng sốt một chút, nhưng cũng nhanh phản ứng lại, sai nha hoàn bưng tới canh giải rượu cho hắn uống, miễn cho uống đến say một lát sẽ làm ra chuyện gì sai lầm bất lợi với hắn.
Đợi Ôn Lương uống canh xong, mọi người lại bắt đầu ồn ào muốn đi xem tân nương tử, một người dũng cảm lớn giọng nói, làm cho mọi người phía sau đi theo cũng muốn xem tân nương tử nữ đều nhịn không được nhíu mày.
Ôn Lương hít một hơi thật sâu, nhận lấy một cây cậy quấn lụa đỏ, nhẹ nhàng mà đẩy khăn voan của tân nương ra.
Một dung nhan đoan trang thanh tú đập vào mắt của mọi người, mày liễu mắt hạnh, khuôn mặt hình trái xoan đoan chính thanh nhã, tư thế trang nghiêm, nhưng cặp mắt kia đặc biệt linh động, hơi hơi nhíu lại, tươi cười vui vẻ, làm cho người khác từ tận đáy lòng cũng muốn tươi cười đáp lại nàng.
Da mặt dày mà chen qua tới nháo động phòng đều là những võ tướng trong quân doanh, ngốc tại quân doanh đã lâu rồi, không tiếp xúc nhiều với nữ nhân, lúc này thấy tân nương tử tươi mát đến thế, mỗi người tự nhiên sẽ trầm trồ khen ngợi, Ôn Lương nghe được trong lòng vui rạo rực, cũng khách khí đuổi bọn họ đi, thật mau lại bị các nam nhân mắng hắn da mặt quá dày, tân phòng một mảnh náo nhiệt.
Chỉ có nữ quyến ở nơi xa không cho là đúng, âm thầm so sánh, cảm thấy chính mình so với một người xuất thân là nha hoàn tốt hơn rất nhiều, nhưng Ôn Tử Tu lại vì báo ân mà lấy một nữ tử như vậy, trong lòng lại một trận ảm đạm bi thương.
Qua nửa ngày, âm thanh cười đùa mới dừng lại.
Hỉ nương mặt đầy tươi cười mà phân phó nha hoàn đem đồ ăn cát lợi lên, lúc này Như Thúy nhìn thấy đồ ăn được đem lên thì hai mắt sáng lên, đưa tới cái gì liền ăn cái đó, cũng không ghét bỏ nó nửa sống nửa chín, nhưng thật ra mỗi lần hỉ nương hỏi đồ ăn có ngon hay không, đồ ăn trong miệng nàng cũng chưa kịp nuốt xuống, làm sao trả lời được, chỉ có thể hàm hồ mà nói ngon, chọc mọi người cười ra tiếng.
Hỉ nương theo lệ nói vài lời chúc cát tường, sau đó lại cho nha hoàn rót hai ly rượu, cười nói: "Thỉnh tân lang tân nương uống chén rượu giao bôi."
Lúc này âm thanh cười vang xung quanh càng thêm lớn, Như Thúy liếc mắt nhìn bọn họ một cái, vẫn thật bình tĩnh như cũ, cầm lấy chén rượu, cùng Ôn Lương cánh tay giao nhau, gương mặt gắn bó, đem chén rượu lộc cộc lộc cộc uống hết, người không hiểu rõ còn tưởng rằng nàng đã lâu không được uống nước.
Ôn Lương thấy nàng uống rượu như uống nước, thật có chút vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Mọi người lại náo loạn một chút nữa, cuối cùng bị Ôn Lương không nhịn được nữa lời lẽ tàn nhẫn đuổi đi mới lưu luyến không rời mà rời đi. Chẳng qua làm người ta thấy thất bại chính là, bọn họ đi nháo động phòng, tân nương tử phải nên thẹn thùng vô hạn nhưng vẫn thật bình tĩnh để bọn họ nháo, làm cho bọn họ than một tiếng, chớ trách trong hôn lễ khi đối mặt với thích khách có thể không kinh hoảng, thong dong mà ứng đối.
Nhưng thật ra tân lang có vài lần đỏ mặt, làm cho gương mặt tuấn tú kia càng thêm mê mị, khiến cho trong lòng nam nhân bọn họ đều có chút ăn không tiêu, lập tức chạy nhanh ra khỏi tân phòng.
Thấy thế, hỉ nương cũng rất thức thời mà nói thêm vài câu chúc phúc cát tường, sau đó Ôn Lương cho nàng một cái hồng bao thật lớn, nàng liền nhanh chóng rời đi.
Không có hỉ nương đứng một bên chỉ huy, Như Thúy lập tức không có trói buộc, lập tức duỗi tay đem mũ phượng trên đầu lấy xuống, nhảy xuống giường lười biếng xoay eo vài cái. Quay đầu liền nhìn thấy bàn tay của phu quân mới nhậm chức nhà mình đang dừng giữa không trung, biểu tình rất quái dị, không khỏi ngẩng đầu hỏi hắn: "Ôn đại nhân, làm sao vậy?"
Ôn Lương mắt nhìn mũ phượng kia, chậm rì rì mà thu hồi tay lại, khụ một tiếng nói: "Không có việc gì, chỉ là có chút đói bụng? Trước ăn vài thứ đi."
Nghe thấy sẽ được ăn, Như Thúy càng không khách khí, bước tới trước hai bước, sau đó nhớ tới mình đã gả chồng, nhanh chóng lui lại, bộ dáng đối với Ôn Lương cực kì kính cẩn nghe lời mà đứng bên người Ôn Lương, cười nói: "Ôn đại nhân, chúng ta đi ăn cái gì đi."
Ôn Lương cười cười, lôi kéo tay nàng ngồi vào một bàn bày các loại đồ ăn đủ màu sắc trước mặt.
Thong thả ung dung mà lấp đầy bụng, sau được nha hoàn hầu hạ tắm gội tẩy trang, chốc lát đã đến thời gian nghĩ ngơi.
Như Thúy trở lại tân phòng, không thấy Ôn Lương ở đây, chỉ có Thanh Y cùng Lam Y ở bên hầu hạ, hỏi các nàng, mới biết Ôn Lương đang ở gian bên ngoài tân phòng rửa mặt.
Thừa dịp cô gia chưa trở về, Thanh Y ổn trọng yên lặng ở bên tai Như Thúy nói: "Tiểu thư, Vương phi giao cho người một đồ tập đặt ở trong ngăn kéo bên kia, nói là xem trước khi động phòng."
[1]Đồ tập: là quyển sách chỉ có hình vẽ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!