Chương 50: (Vô Đề)

Khi tỉnh lại, trời đã sáng choang, bên ngoài có tuyết quang mơ hồ khiến cho không gian trở nên âm u.

Ôm chăn ngồi dậy, Như Thúy xoa nhẹ đôi mắt, không cẩn thận đụng tới nửa bên mặt, một cổ đau đớn bén nhọn làm nàng hít vào một hơi, kêu một tiếng, cũng không dám dùng lực chạm vào nữa.

Nàng cảm thấy phân nửa bên mặt của mình giống như đau đến chết lặng, sẽ không phải là sưng lên chứ?

Nghĩ nghĩ, nhìn nhìn xung quanh, phát hiện đang nằm trên giường trong phòng ngủ. Hoàn toàn không có ấn tượng lúc trở về đay, nhưng cũng biết hẳn là Ôn đại nhân nhà nàng ôm nàng trở về, tối hôm qua nghe hắn tâm sự liền mơ mơ màng màng như vậy mà ngủ thiếp đi.

Vén lên màn giường đứng dậy, Như Thúy cô nương gọi nha hoàn đang chờ bên ngoài tiến vào.

Nha hoàn tiến vào là Lam Y, Thanh Y tối hôm qua gác đêm lại lo lắng hãi hùng một đêm, tinh thần không tốt, mới vừa đi ngủ bù.

Lam Y vừa giải thích, vừa hầu hạ nàng rửa mặt, nhìn thấy nửa bên mặt nàng đã sưng lên, đau lòng lại không biết nên nói gì cho phải. Thanh Y cũng không kỹ càng tỉ mỉ mà nói rõ quá trình cho nàng, chỉ nói tối hôm qua phu nhân không cẩn thận té ngã một cái, nàng phải cẩn thận hầu hạ. Chính là đã hơn nửa đêm, phu nhân vì sao lại té ngã a? Ngã ở nơi nào? Thoạt nhìn có phải có chút nghiêm trọng hay không?

Đương nhiên, xác thật chỉ là thoạt nhìn có chút nghiêm trọng, không có động đến gân cốt, đối với loại tình huống này, Như Thúy cô nương còn xem như may mắn, nếu là người thường bị té giống nàng tối hôm qua đã trực tiếp lăn đến hành lang dài phía dưới cầu thang, hoặc là khuôn mặt bị đập, không thì sớm đã bị đập đến vỡ đầu chảy máu. Như Thúy cô nương quả nhiên là người may mắn đến mức làm người khác hâm mộ ghen tị, chỉ sưng lên nửa bên mặt, trên tay thì bị tróc da thì tính là cái gì??

Sau khi ăn đồ ăn sáng , Lam Y bưng một chén thuốc tản ra nồng đậm dược vị đi tới, mặt Như Thúy cô nương đau khổ, nói: "Ta chỉ là vấp ngã, không cần uống thuốc được không?"

Vẻ mặt Lam Y cố chấp nói: "Đây là do đại nhân sáng sớm liền đi Hồ thái y phủ nhờ Hồ thái y khai dược, phu nhân nếu người không uống, không phải là phụ một mảnh tâm ý của đại nhân sao? Hơn nữa uống thuốc mới có thể đỡ hơn."

Vì thế Như Thúy cô nương ngoan ngoãn uống.

Bởi vì bị thương, Như Thúy cô nương không có chuyện gì.

Buổi sáng khi Ôn Lương rời đi, đã phân phó qua hạ nhân, để nàng dưỡng thương cho tốt, không cho phép ai tới quấy rầy nàng, không được làm nàng hao tổn tinh thần. Vì thế nha hoàn ma ma hầu hạ bên người nàng đều rất nghe lời mà không cho nàng vận động, thậm chí ngay cả xem sổ sách cũng bị cấm.

Như Thúy cô nương kêu Lam Y đem gương tới cho nàng, xuyên thấu qua gương đồng không tính là rõ ràng, vẫn có thể nhìn thấy mặt bầm tím, sau khi trải qua một buổi tối, nó sưng đến mức giống như cái bánh bao phảng phất tích tụ một tảng máu lớn, xanh xanh đen đen, cảm giác rất khủng bố, thoạt nhìn tựa như người bị đánh đến sưng lên.

"Lam Y, ngươi nói hai ngày có thể hết sưng không?" Như Thúy cô nương có chút lo lắng hỏi. Ngày kia chính là sinh thần của cha chồng, khi đó phải đi gặp người.

Lam Y chớp chớp đôi mắt, sau đó rất đứng đắn nói: "Nô tì không biết, người có muốn gọi đại phu tới đây xem một cái không?"

"Không phải nói Ôn đại nhân nhờ Hồ gia gia khai dược sao? Hay là thôi đi." Như Thúy cô nương lười biếng nói, mặt bánh bao như thế này, người khác thấy nàng sẽ nghĩ thế nào đây? "Nếu người khác nhìn thấy bộ dáng này của ta, tưởng Ôn đại nhân đánh ta thì làm sao bây giờ? Ta không nghĩ để người khác hiểu lầm Ôn đại nhân."

"......"

Trong lòng Lam Y nói phu nhân ngài không hại hình tượng của Ôn đại nhân sẽ chết sao? Nam nhân tuấn mỹ cao hoa như thế, ai sẽ cho rằng nhân phẩm của hắn không tốt gia bạo đối với thê tử a? Phu nhân ngài thật sự nghĩ nhiều rồi.

Nhìn trong chốc lát, Như Thúy cô nương phân phó người bên cạnh, chuyện nàng té bị thương không được để lộ ra. Cho nên khi buổi trưa những thiếu niên kia đúng giờ tới cửa, nàng cũng không đi ra ngoài chiêu đãi như lúc trước.

"Minh quản gia, phu nhân các ngươi đâu?" Tiểu mập mạp ăn mặc giống như viên cầu tròn vo nhìn xung quanh hỏi.

Minh quản gia xin lỗi nói: "Cơ thể phu nhân không khoẻ, các vị thiếu gia cứ tự nhiên."

"Có nghiêm trọng không?" Tiểu mập mạp quan tâm hỏi.

"Không nghiêm trọng lắm, khiến Mạc thiếu gia lo lắng rồi." Minh quản gia vẫn mỉm cười như trước.

Hạng Thanh Xuân, Vệ Triều Ấp, Chu Chửng Húc liếc nhau một cái, ba người có thói quen tính toán âm mưu quỷ kế trong lòng cảm thấy Minh quản gia nói quá nhẹ nhàng bâng quơ.

Sau giờ ngọ khi Ôn Lương trở về, liền nghe nói Như Thúy cô nương đã ngủ rồi.

Đem kia mấy cái thiếu niên kia đuổi đi, không để ý đến nhóm nha hoàn hỏi có bày thiện hay không, Ôn Lương trực tiếp trở về phòng, vén màn giường lên, liền nhìn thấy người nào đó đang trên giường ngủ ngon lành, khóe môi hơi cong cong, giống như đang trong mộng đẹp. Tầm mắt dừng lại ở mặt phải của nàng, vươn ngón tay ra nhẹ nhàng chạm vào, thấy nàng đau đến nhíu mày, vội vàng dời tay đi, thần sắc có chút thất thố.

Sau một lúc lâu, mới đem tâm tình thất thố áp xuống, ngồi trên ghế thêu trước giường nhìn vẻ mặt nàng khi ngủ.

Mấy cái thiếu niên bị đuổi đi kia không thể ăn chực thành công, vừa đói vừa lạnh, liền đem chủ ý đánh lên trên người tiểu mập mạp, vẻ mặt tiểu mập mạp như đưa đám dẫn bọn họ đi tới tửu lầu của nhà mình ăn miễn phí một bữa.

Đợi tiểu nhị đem đồ ăn bưng lên xong, mấy người vừa ăn vừa nói chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!