Chương 5: (Vô Đề)

Bước vào tân phòng đỏ thẫm, dựa vào ánh sáng của ngọn nến trên bàn gần cửa sổ.

Ôn Lương liếc mắt nhìn xung quanh một cái, hắn liền nắm tay tân nương đi đến trước giường uyên ương được trang trí vô cùng phô trương ngồi xuống.

Lúc trước khi ra hỉ đường, Ôn Lương liền vức bỏ dải hoa hồng lụa đỏ thẫm kia, trước ánh mắt kinh dị của hỉ nương cùng nhóm nha hoàn, trực tiếp nắm lấy tay tân nương tử, dẫn nàng đi tới tân phòng. Thần sắc hắn bình thản, cử chỉ thong dong, làm cho hỉ nương vốn định nói như vậy không hợp quy củ nuốt ngược lời nói vào trong. Mà nha hoàn ở đây trừ bỏ hai người là nha hoàn hồi môn của Túc Vương phủ, còn lại đều là nha hoàn của Trấn Quốc Công phủ, tự nhiên cũng không dám hé răng, liền trơ mắt nhìn hắn một đường nắm tay dắt tân nương vào tân phòng.

"Xin chúc mừng tam thiếu gia!" Nhóm nha hoàn tiến lên cười nói, mắt nhìn Ôn Lương, lại e lệ ngượng ngùng mà cúi đầu.

Các nàng đều là nha hoàn do phu nhân an bài hầu hạ bên người tam thiếu gia cùng tam thiếu phu nhân, nếu biểu hiện tốt, tương lai được tam thiếu gia để mắt đến, trở thành nữ nhân của tam thiếu gia, chính là có phúc phận lớn được trời ban cho. Hơn nữa tam thiếu gia phẩm mạo tài hoa còn có gia thế tốt, phỏng chừng nhóm quý nữ cho dù phải ủy khuất mình làm thiếp cũng cam tâm tình nguyện, huống chi các nàng chỉ là nô tỳ.

Nghĩ đến một ngày tốt đẹp nào đó trong tương lai, dám nha hoàn mỗi người đều cười thật ngọt ngào.

Hôm nay tâm tình rất tốt, Ôn Lương cũng cười trả lời, thấy hai nha hoàn hồi môn Thanh Y cùng Lam Y ở bên cạnh hầu, còn lại mấy nha hoàn khác cũng thật cẩn thận mà hầu hạ, cũng có chút yên tâm.

"Nha đầu, ta đi xã giao với khách khứa, một lát sẽ trở về." Ôn Lương thoáng khom lưng, nói với người nào đó đang an tĩnh mà ngồi trên giường.

Khăn trùm đầu đỏ rực nhẹ nhàng lắc lư một chút, Ôn Lương cảm giác được nàng hơi hơi ngẩng đầu lên, nhưng bởi vì mũ phượng rất nặng, khiến cho động tác của nàng có chút cứng đờ. Ôn Lương nhếch môi cười, duỗi tay cầm hai tay nàng đang để trên đầu gối, ôn nhu nói: "Nha đầu, hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, nàng phải an phận một chút, đừng làm cho ta nhọc lòng."

Trầm mặc một chút, Như Thúy trả lời: "Ôn đại nhân, ngài yên tâm đi, ta thật rất ngoan."

Rất ngoan sao? Ôn Lương ý vị không rõ mà cười một cái, có lẽ là ngoan thật, nhưng lại có thể làm người ta nghẹn khuất. Mắt nhìn mấy nha hoàn kia nghĩ nghĩ, trong lòng tự nhiên biết người đưa các nha hoàn này lại đây là có chủ ý, ở trong lòng không khỏi cười lạnh, nhưng mà có nha đầu ngốc này ở đây, phỏng chừng mấy nha hoàn này cũng sẽ không quá tốt.

"Còn có......"

Nghe được tân nương tử tựa hồ còn có gì phân phó, hỉ nương cùng với nha hoàn Trấn Quốc Công phủ đều không khỏi hơi hơi cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ, tân nương tử này có phải nói quá nhiều rồi không, lúc này không phải nên thẹn thùng sao? Chỉ có Thanh Y cùng Lam Y nhịn không được âm thầm nháy mắt, cảm thấy người nào đó sẽ nói những lời phỏng chừng sẽ không dễ nghe như vậy.

"Ôn đại nhân, một lát không cần uống say, tuy rằng ngài ca xướng rất dễ nghe, nhưng mỗi lần say đều bò lên nóc nhà hát trên đó, ta không có biện pháp đem ngài kéo xuống dưới đâu." Ngữ khí của nàng cực kỳ thành khẩn.

"......"

Hình tượng mỹ nam Ôn Lương thành công bị thê tử mới cưới phá hư toàn bộ, liếc mắt nhìn nàng trừng mắt một cái, nghẹn lời cả giận nói: "Nàng đừng nhớ rõ ràng như vậy được không? Ta hôm nay cao hứng, nhiều nhất sẽ uống mấy chén thôi." Mê rượu không phải sai, sai chính là khi hắn uống say sẽ làm ra các loại chuyện cực kì không phong nhã, ở trong mắt nha đầu này, chuyện xấu gì của hắn nàng đều nói ra hết.

Cố tình giọng điệu cuat nàng còn thành khẩn như vậy, nói ra làm ngươi ta nín thở không thôi, cũng không có cách chấp nhặt với nàng.

"A."

Những người ở đây đều cúi đầu xuống thật thấp, vờ như không nghe được chuyện bọn họ mới nói, thoạt nhìn còn xem như thức thời.

Ôn Lương lại nói với Như Thúy vài câu, liền đi ra ngoài xã giao với khách khứa.

Ôn Lương đi được không lâu, tân phòng lại có đám cô nương trẻ tuổi tới đây, đều là cùng Trấn Quốc Công phủ có chút quan hệ không tệ, trưởng bối hoặc quan hệ thông gia đều có, ngay cả mấy tiểu thư chưa lấy chồng trong Trấn Quốc Công phủ cũng tới đây. Các nàng tới nơi này một là vì muốn nhìn thấy tân nương tử

-- tuy rằng có khăn voan che mặt nên căn bản không thấy. Thường thì sẽ dạy dỗ tân nương tử một chút như là một ít kinh nghiệm cần chú ý trong sinh hoạt.

Như vậy có thể giúp cho tân nương tử thả lỏng, lại có thể để lại ấn tượng tốt trong lòng mọi người.

Đương nhiên đây là một quá trình mà nhóm phụ nhân mồm năm miệng mười mà nói, tân nương tử chỉ ngồi nghe.

Nhưng mà hôm nay lại có chút khác biệt, mọi người đều không nói chuyện nhiều, trong phòng người tuy nhiều, nhưng không chịu nói chuyện khiến cho không khí thật quỷ dị a.

Thanh Y cùng Lam Y đứng một bên hầu hạ, lén lút quan sát biểu tình những người ở đây. Đối với việc các nàng trầm mặc hai người cũng có thể lý giải được một chút, trong lòng mọi người đều có toan tính riêng của mình, lại hâm mộ tân nương tử ban đầu bất quá chỉ là một nha hoàn lại leo lên thành nghĩa muội của Túc Vương, gả cho một nam nhân mà tất cả các quý nữ trong kinh đều muốn gả nhất, vận may này làm trong lòng các nàng đều hận ghen tị hâm mộ đủ kiểu.

Cho dù thân phận của tân nương tử hiện tại rất cao, cũng không thể nào che dấu được trước kia tân nương tử chỉ là một nha hoàn, không khỏi có chút xem thường bộ dáng thanh cao rụt rè của tân nương tử.

Cuối cùng, vẫn là do trưởng tức[1] Trần thị của Trấn Quốc Công phủ mở lời, đem không khí sôi nổi lên một chút.

[1]Trưởng tức: con dâu lớn

Mọi người đứng một bên trò chuyện, không dấu vết nói một ít chuyện bát quái, ngay cả chuyện dạy dỗ tân nương tử gì đó, cũng không có đề cập tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!