Chương 49: (Vô Đề)

"Ách xì!"

Lúc mở cửa ra, một trận gió Bắc lạnh như băng kèm theo bông tuyết ập vào mặt, làm mũi của Như Thúy cô nương bị không khí lạnh lẽo kia hoa lệ mà hắc hơi một cái.

Phía sau Thanh Y cầm theo đèn lồng có chút lo lắng mà nhìn nàng, nói: "Phu nhân, người thật sự không cần nô tỳ giúp người qua đó sao?"

Như Thúy cô nương quấn chặt áo choàng trên người, không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt: "Không cần, không phải ta không quen biết đường, ngươi tiếp tục đi ngủ đi."

Khóe miệng Thanh Y co rút, trong lòng có chút bất an, trong thời điểm này, nàng sao có thể ngủ được?

Tối nay là Thanh Y gác đêm, nàng vốn ngủ ở gian ngoài trong căn phòng nhỏ, lúc lần đầu tiên nghe được tiếng mở cửa, tưởng chính mình ngủ mớ, không có phản ứng quá nhiều, chờ thêm một khoảng thời gian, lại nghe được một trận âm thanh, bỗng nhiên bừng tỉnh, vội vàng xoay người rời giường đi xem kỹ, liền nhìn thấy một cái bóng đen đi ra từ trong phòng.

Thanh Y rất nhanh liền biết chuyện Ôn đại nhân hơn nửa đêm còn đi thư phòng, trong lòng có chút sầu muộn, trực giác cho biết là hai vợ chồng này bởi vì chuyện đi tham gia sinh thần của Trấn Quốc Công nên cãi nhau. Thanh Y là nha hoàn có tâm tư tỉ mỉ, lúc trước được Túc Vương Phi chọn làm một nha hoàn hồi môn riêng, mục đích chính là giúp đỡ cái người thiếu hiểu biết nào đó một chút, ở thời điểm mấu chốt nhắc nhở nàng.

Lúc biết mình hầu hạ cho cô nương sẽ gả cho Ôn Lương

- con trai của Trấn Quốc Công, ngầm nghiên cứu rất nhiều, cũng phỏng đoán qua tính tình của Ôn Lương, đối với tính tình lớn đó của Ôn Lương có hiểu biết một chút, cho nên hôm nay khi nghe được phu nhân ngốc nghếch nhà mình sảng khoái mà đáp ứng Tôn ma ma sẽ trở về tham gia sinh thần của Trấn Quốc Công, trong lòng liền có cảm giác chẳng lành.

Chỉ đáng giận người nào đó bộ dáng hoàn toàn đương nhiên, quả nhiên là vô tâm không phế, mà các nha hoàn lại gánh lo lắng, sợ Ôn đại nhân tức giận. Hầu hạ bọn họ đã lâu rồi, cũng biết Ôn đại nhân dường như không có thiện cảm với người của Trấn Quốc Công phủ, mỗi lần nói đến Trấn Quốc Công phủ là cặp mắt đào hoa kia trở nên lãnh đạm làm người ta không dám lại gần.

Được rồi, hiện tại ác mộng trở thành sự thật, Ôn đại nhân thật sự tức giận đến mức chạy tới thư phòng, làm người nào đó ở một mình trong phòng......

"Được rồi Thanh Y, đừng suy nghĩ bậy bạ, ta đi gọi Ôn đại nhân trở về." Như Thúy cô nương tiếp nhận chiếc đèn lồng trên tay Thanh Y, lẩm bẩm nói: "Thật là, Ôn đại nhân chẳng lẽ không biết thân thể của chính mình rất mềm yếu sao? Mùa đông ên ngoài rất lạnh, sinh bệnh rồi làm sao bây giờ?"

"......"

Thanh Y ngây ngốc mà nhìn thân ảnh của nàng vừa lẩm bẩm vừa hoàn toàn đi vào bóng đêm, sau một lúc lâu liền nghiêng đầu qua một bên, nước mắt yên lặng chảy thành dòng sông, trong lòng thầm nghĩ: Ôn đại nhân có mềm yếu thì cũng là một nam nhân, xin người đừng làm bại hoại hình tượng của Ôn đại nhân, được chứ?

Đêm gió tuyết, một đường đi tới chỉ cảm thấy tay chân đều bị đông cứng, thân thể vốn được che chở ấm áp cũng bắt đầu cảm nhận được rét lạnh, ở trong gió lạnh co rúm lại. Rõ ràng trước đây cảm thấy lộ trình đi từ phòng ngủ đến thư phòng thời gian không tới nửa khắc, nhưng không biết vì sao đêm nay có cảm giác cực kỳ khó đi.

"A......"

Tiếng gió gào thét trong tuyết che dấu tiếng kêu thảm thiết.

Đến lúc Như Thúy cô nương rốt cuộc cũng mò được đến thư phòng, cảm giác mình đã bị đông lạnh thành que kem.

Thư phòng đốt một chiếc đèn, bóng người cao dài phản chiếu ngược lại trên cửa sổ.

Khi âm thanh gõ cửa vang lên, nam tử đang đang đứng trước cửa sổ không biết nghĩ gì mà nhíu mày, cho rằng mình nghe lầm, là do gió tuyết đánh vào cánh cửa nên phát ra âm thanh, chờ thêm một lát, âm thanh kia vẫn liên tục vang lên, hơi do dự, đem khối ngộc bội đang vê trong tay đặt xuống, đi mở cửa.

Sau cánh cửa, một người toàn thân đều là tuyết tiến vào, Ôn Lương theo bản năng mà ôm lấy, ngơ ra mà nhìn người đang run run liều mạng kêu lạnh quá, rất lạnh.

"Nha đầu?"

Như Thúy cô nương ngẩng đầu nhìn hắn, đem tóc rối trên mặt vén ra, khuôn mặt bị đông lạnh đến trắng bệch lộ ra một nụ cười xán lạn: "Ôn đại nhân, ta tới đón chàng."

"......"

Ôn Lương nhìn nàng ngã đến bầm tím khuôn mặt, trên tóc còn vài bông tuyết chưa tan hết, trong lòng vừa chua xót lại vừa chát, còn có loại phẫn nộ không tên, nhưng lời trách cứ đã đến yết hầu thế nào cũng nói không ra được, chỉ giơ tay đem nàng ôm vào lòng ngực, dùng chân đóng cửa lại, đem gió tuyết lạnh băng kia ngăn cản ở bên ngoài.

Sau đó không lâu, Thượng Khê bưng nước ấm cùng khăn lông sạch sẽ tiến vào, lại pha trà nóng cho bọn họ, sau đó mới thi lễ rời đi, từ đầu đến cuối không liếc mắt nhìn người nào đó đang bị nam nhân ôm chặt trong lòng.

Ngược lại là Như Thúy cô nương cảm thấy tư thế này quá mắc cỡ, có chút đứng ngồi không yên.

"Ngồi yên, không cho phép nhúc nhích!" Ôn Lương nghiêm túc nói.

Trộm nhìn hắn một cái, gương mặt nam tử này vốn khi cười lên rất tuấn mỹ nhưng giờ thoạt nhìn lại có chút lạnh lùng, làm nàng có cảm giác như khi đối mặt với Túc Vương, đầu óc trống rỗng, nói không được một câu nào, ngoan ngoãn để hắn ôm lên giường bên trong căn phòng nhỏ ở thư phòng .

"Nàng có ý định gì?" Ôn Lương hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!