Chương 48: (Vô Đề)

Theo mùa đông bắt đầu là trận tuyết đầu mùa, thời tiết ở kinh thành càng ngày càng lạnh, Như Thúy cô nương bắt đầu thích không có việc gì ôm hai con tiểu hồ ly ngồi trên giường đất ấm áp làm một số chuyện khác, thoạt nhìn thích ý đến mức làm người ta hâm mộ ghen ghét. 

Ít nhất là Ôn Lương thấy thế thật sự rất hâm mộ, ghen ghét, đối với đám thiếu niên mỗi ngày đều không mời mà đến sau đó chiếm dụng thời gian của hắn bắt đầu không thích, vì thế các thiếu niên bị người nào đó hung tàn mà lăn qua lăn lại, nhanh chóng mà trưởng thành. 

"Ôn đại nhân, nếu chàng ngại phiền toái, liền nhận bọn họ làm đệ tử không phải được rồi sao?" Như Thúy cô nương nói. Như vậy mỗi ngày bọn họ cũng sẽ không phải tới cửa làm phiền. 

Ôn Lương đạp rớt giày, bò lên trên giường đất, sau đó đem hai con hồ ly đẩy ra, chính mình dựa gần vào cả người ấm áp của Như Thúy cô nương ngốc nghếch, thuận tiện đem bàn tay lạnh lẽo trực tiếp tiến vào trong tay áo của nàng, thấy nàng bị lạnh đến mức run lập cập, không khỏi nhếch khóe môi. 

Như Thúy cô nương nhìn hai con tiểu hồ ly giống như hai quả cầu trắng bị đẩy xuống đất, nhanh như chớp mà lăn vài vòng mới dừng lại, đau lòng vô cùng, muốn đem chúng nó ôm lên, lại sợ kế tiếp sẽ bị Ôn đại nhân càng hung tàn mà đối đãi, đành phải tạm thời ủy khuất chúng nó. 

"Quá phiền toái." Ôn Lương lười biếng mà từ chối,"Trước tiên không nói đến thân phận của bọn họ, nếu hiện tại ta nhận bọn họ làm đệ tử, mấy hoàng tử tuyệt đối sẽ nhịn không được mà ra tay……" Một câu cuối cùng, âm thanh nói rất nhỏ. Các hoàng tử dần dần trưởng thành, vô luận đứng về phía nào, hiện tại đối với hắn không có chỗ tốt. Hắn muốn chính là đến cuối cùng vẫn thắng, mà không phải được ăn cả ngã về không, đem bảo vật áp ở trên người. 

Như Thúy như suy tư cái gì, tiến đến bên tai hắn, nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng chính trực khỏe mạnh, các hoàng tử hẳn là không dám có động tác lớn nào chứ?" 

Đôi mắt đen như mực như ngọc chống lại cặp con ngươi trong suốt thích cười, sau khi đối diện vài giây, Ôn Lương đưa tay lên xoa xoa gương mặt nàng, cười nói: "Nha đầu đừng nghĩ loạn, những tiểu tử đó tuy là chưa làm gì quá đáng, nhưng chuyện tương lai rất khó nói." Nhéo nhéo mũi nàng, "Sơn trưởng của Thanh Sơn Thư Viện vẫn luôn hy vọng ta khi nhàn rỗi có thể bớt chút thời gian tới đó giảng bài, nhưng ta đã cự tuyệt." 

Sở dĩ sơn trưởng của Thanh Sơn Thư Viện có ham thích mà mời Ôn Lương có rảnh thì đến thư viện giảng bài như vậy, hoàn toàn là vì nhìn trúng tài hoa cùng thanh danh hiện tại của hắn, nếu Ôn Lương chịu đến thư viện giảng bài cho học sinh, đối với Thanh Sơn Thư Viện rất có lợi, không chỉ có thể làm thanh danh của thư viện thêm vang dội, mà những học sinh được hắn đến chỉ điểm cũng sẽ được lợi không ít, một mũi tên trúng mấy con nhạn. 

"Ôn đại nhân có kế hoạch gì sao?" Như Thúy cô nương hiểu ý hỏi. 

Nam tử tuấn mỹ giống như động vật không xương dựa lên người nàng, cằm cọ cọ trên vai nàng, sau đó một ngón tay thon dài trắng nõn chỉ chỉ quýt đường trên bàn nhỏ đặt trên giường đất, ý bảo Như Thúy cô nương ngốc nghếch lột cho hắn quả quýt. 

Đối với sự lười nhác của hắn Như Thúy cô nương ngốc nghếch sớm đã có chuẩn bị, thấy hắn không có hình tượng mà co thành một đoàn dựa vào chính mình, chẳng khác gì một tiểu hài nhi, làm gì có dáng vẻ tiêu sái phong lưu trước mặt người ngoài, tự tin chỉ điểm giang sơn, trong lòng vừa buồn cười lại mềm mại, cam tâm tình nguyện mà cầm trái quýt đường lột tốt, tinh tế đem lớp vỏ quýt lột sạch, mới đem tới cho hắn. 

"Hiện tại thời tiết lạnh, ta không nghĩ sẽ leo lên đỉnh núi tuyết chịu tội, chờ sang năm đầu xuân thời tiết ấm lại, đến lúc đó sẽ suy xét lại việc tiếp nhận chuyện Sơn trưởng của Thanh Sơn Thư Viện nhờ." Ôn Lương híp mắt, một bên hưởng thụ sự chua ngọt ngon miệng của quýt đường một bên tính toán, "Hơn nữa,《 Đồng Thành binh pháp 》của ta đã gần kết thúc, Hoàng Thượng hy vọng ta đem binh pháp ra, đến lúc đó thu nhận đến Tàng Thư Các của hoàng gia để sử dụng." 

Nghe vậy, vẻ mặt Như Thúy cô nương kinh hỉ, đem một múi quýt đường còn dư lại trong tay nhét vào trong miệng hắn, xoay người lại ôm cổ hắn, hỏi: "Thật sự? Kia còn ra sách sao?" 

Như Thúy cô nương rất kinh hỉ, nhưng Ôn đại nhân đáng thương đột nhiên nhét một miếng quýt đường thật lớn thiếu chút nữa bị nghẹn đến chết khiếp. Như Thúy cô nương có chút chột dạ, vội vàng vỗ vỗ lưng cho hắn, giúp hắn thuận thuận khí.

Thấy nàng cười đến mi mắt cong cong, tâm tình Ôn Lương bỗng nhiên rất tốt: "Còn không biết, do Hoàng Thượng định đoạt đi." 

Tự đáy lòng của Như Thúy cô nương vì hắn mà cảm thấy cao hứng, còn gì có thể cao hứng hơn khi thành quả của phu quân nhà mình vất vả nỗ lực lại được người ta chú trọng chứ? Sờ sờ khuôn mặt tuấn mỹ đến mức làm người ta tự ti của hắn, Như Thúy cô nương đặc biệt ôn nhu mà nói: "Ôn đại nhân vất vả, hôm nay ta tự mình xuống bếp, làm cừu nước cùng sườn heo chua ngọt mà chàng thích ăn, được không?" 

Ôn Lương âm thầm bật cười, món ngon đã dâng tới tận cửa lại đẩy ra chính là đồ ngốc, hắn đương nhiên đồng ý.

Khi hai phu thê đang dính lấy nhau, ngoài cửa vang lên âm thanh của nha hoàn, nói vài vị công tử đã tới, muốn bái kiến Ôn Lương. 

Mặt Ôn Lương vốn vui vẻ lập tức đen lại, dưới ánh mất buồn cười của Như Thúy cô nương, không tình nguyện mà đứng dậy, đi lăn lộn những thiếu niên tự đưa tới cửa. 

Ôn Lương đi rồi, Như Thúy cô nương đem hai con tiểu hồ ly đáng thương bị đá xuống giường đất ôm lại lên trên giường đất, cầm lấy một kiện áo choàng chưa hoàn thành ở bên cạnh, bắt đầu thêu lên vạt áo của áo choàng một cây trúc. 

Lúc này, Thanh Y bưng trà nóng đi vào, nhìn thấy kiện áo choàng kiểu nam trên tay Như Thúy cô nương, che miệng ái muội mà cười một tiếng, nói: "Phu nhân, bên ngoài lại bắt đầu có tuyết rơi, có cần phải đóng cửa sổ lại không?" 

Như Thúy cô nương theo bản năng mà nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa lúc nhìn thấy trên cây đại thụ trong viện đã rụng lá treo đầy hoa tuyết, sắc trời xám xịt, nhỏ vụn hoa tuyết từ trên bầu trời rơi lả tả xuống đất. 

"Không cần, tuyết này nhìn khá đẹp, nhìn muốn ngủ." Như Thúy cô nương tùy ý nói, trên tay vẫn không ngừng.

"……" 

Khóe miệng Thanh Y run rẩy, quay đầu nhìn tuyết ngoài cửa sổ, vì sao nàng chỉ cảm thấy lạnh mà không có cảm giác muốn ngủ chứ?

Lúc này, Lam Y vén rèm tiến vào, nói: "Phu nhân, Tôn ma ma của Trấn Quốc Công phủ đến thỉnh an người."

Nghe được lời này, Như Thúy cô nương liền biết phỏng chừng là có chuyện gì, bên ngoài quá lạnh, lười đứng dậy, liền để Lam Y mang Tôn ma ma tiến vào.

Chỉ chốc lát sau, màn lại một lần nữa vén lên, Lam Y tiến vào, đi theo phía sau nàng là một vị ma ma không mấy xa lạ, nhìn thấy một nữ tử mặc một thân y phục lông cừu đỏ rực thần sắc lười biếng mà nằm trên giường đất, xem thường trong mắt thế nào cũng không thể áp chế được. 

Nhưng mà bởi vì lúc trước Như Thúy cô nương quá hung tàn, cho nên bất kể trong lòng Tôn ma ma nghĩ như thế nào cũng không thể hiện ra trên mặt mà cung kính thỉnh an.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!