Từ mấy thiếu niên biết được tình huống bị phạt của bọn họ, Như Thúy cô nương có chút đồng tình, nhưng không xen vào việc người khác làm lại cho bọn họ dừng lại nghỉ tạm, để cho bọn họ tiếp tục nỗ lực về sau, mang theo nha hoàn vào phòng khách.
Trong phòng khách, Vệ Triều Ấp vì bước cờ tiếp theo nên đi như thế nào mà đau khổ suy tư, Ôn Lương phát hiện Như Thúy cô nương cùng tiểu biểu muội tiến vào, trên mặt lộ ra mỉm cười, vẫy tay để các nàng tiến vào.
"Sư mẫu? Sao người lại tới đây?" Vệ Triều Ấp lấy lại tinh thần khi nhìn thấy Như Thúy cô nương, buột miệng thốt ra.
"Hửm?" Ôn Lương nhìn bề phía tiểu thiếu niên.
Vệ Triều Ấp trong lòng kêu to, vội vàng lấy lòng mà cười cười, sửa lời nói: "Ôn phu nhân."
Như Thúy cô nương cong môi cười cười, tất nhiên là nàng biết tiểu tâm tư của các thiếu niên, mà tâm thái của phu quân nhà mình vui đùa bọn họ cũng đồng dạng hiểu biết, tuy rằng cảm thấy các thiếu gia rất đáng thương, nhưng cũng xem như một bên nguyện đánh một bên nguyện chịu, người khác liền ở một bên xem náo nhiệt.
"Ta cùng Tiếu Tiếu làm cho các người chút điểm tâm bánh bao tới đây, là phòng bếp mới vừa làm, vẫn còn nóng."
Nghe được lời Như Thúy cô nương nói, Vệ Triều Ấp tức khắc trong lòng cảm động cực kỳ, ánh mắt nhìn về phía Như Thúy cô nương như Bồ Tát cứu khổ cứu nạn. Có trời mới biết từ trưa đánh cờ đến bây giờ, bọn họ không biết đã luân phiên đổi người, ngồi xổm bao lâu, nếu không phải thời điểm cùng Ôn tiên sinh đánh cờ có thể ngồi một chút, thì sớm đã không thể chống đỡ, mà cường đồ vận động như thế đã sớm đem đồ ăn khi ăn cơm trưa tiêu hao hết rồi, hiện tại bụng đang đói đến mức thầm thì kêu đau.
Ôn Lương nhìn ánh mắt biểu tình cảm động của thiếu niên, dùng phiến chuôi của quạt để lên môi cười cười, ánh mắt hơi đổi, sau đó hào phóng mà nói: "Được rồi, mấy người các ngươi, cũng tiến vào cùng ăn vài thứ rồi tiếp tục."
Các thiếu niên bên ngoài phòng khách dựng lỗ tai lắng nghe nghe được lời này, tức khắc thân hình buông lỏng, ngã ngồi trên mặt đất, sau đó tiểu mập mạp lấy một loại tốc độ với thân thể béo mập của hắn không hợp nhau chạy vội tiến vào, ngồi vào vị trí gần Tôn Tiếu Tiếu nhất, ánh mắt trông mong mà nhìn tiểu cô nương. Các thiếu niên khác tuy rằng đi bước có chút cứng đờ, nhưng lại duy trì phong độ thể diện của mình tiến vào, đối với loại hành vi này của tiểu mập mạp đều nghiêng đầu khinh bỉ liếc mắt một cái.
Các thiếu niên ngồi xuống vây quanh chiếc bàn, Như Thúy cô nương nhìn nhìn, đem hai con tiểu hồ ly phóng vào lòng của Ôn Lương, cười tủm tỉm mà nói: "Ôn đại nhân ôm chúng nó đi, đừng làm cho chúng nó bị ngã."
Ôn Lương có chút cứng đờ, hai con tiểu hồ ly này là tâm can bảo bối của nha đầu nhà mình, nếu không phải hắn phản đối, đến buổi tối nàng cũng mang lên giường ngủ chung với bọn họ. Cho nên đối với hai con tiểu hồ ly hắn thật không có thiện cảm gì.
Vì thế Ôn Lương đem hai con tiểu hồ ly lần lượt bỏ vào lòng ngực của Vệ Triều Ấp và Hạng Thanh Xuân, nói: "Ôm chúng nó cho tốt, đừng làm cho chúng nó bị ngã."
Hai thiếu niên ngơ ngác, tiểu động vật mềm như bông một chút cũng nhìn không ra là hồ ly đã thành niên, tuy rằng đáng yêu vô cùng, nhưng ở trong lòng mấy thiếu niên, làm sao thích chúng hơn mãnh thú trong núi. Mà càng làm cho bọn họ khiếp sợ chính là, tiếp theo Ôn Lương lại lấy ra hai mảnh lá cải trắng cho chúng nó ăn, đương khi nhìn thấy chân trước của hai con tiểu hồ ly giống như tay người ôm lấy lá cải trắng gặm, các thiếu niên ở đây đều hỗn độn trong gió.
Đây là hồ ly sao? Đây là hồ ly sao? Đây là hồ ly sao?
Ôn Lương tốt bụng mà giải thích nói: "Đây là hồ ly phu nhân nhà ta nuôi." Người ngốc nghếch nuôi hồ ly tất nhiên không giống người thường, cho nên thu hồi các ý nghĩ ngu ngốc của các ngươi đi.
Nghe vậy, Vệ Triều Ấp cùng Chu Chửng Húc bình tĩnh, đều cảm thấy hồ ly ăn lá cải trắng gì đó là chuyện đương nhiên, rốt cuộc được chủ nhân nuôi quái dị như vậy nuôi lớn, cho dù nói chúng nó là hồ tiên bọn họ cũng không nên cảm thấy kinh ngạc.
Cho nha hoàn lui xuống xong, Như Thúy cô nương tự mình đem hộp đồ ăn điểm tâm chứa bánh bao tới, Tôn Tiếu Tiếu châm trà cho bọn họ.
Các thiếu niên tuy rằng đói đến mức bụng dùng sức mà kêu, nhưng lại cực kì có giáo dưỡng, khi chủ nhân chưa mở miệng trước, không có cầm đũa ăn trước. Mùi hương của bánh bao xông vào mũi, thầm an ủi cái bụng đang kêu, khiến cho biểu tình nhìn Như Thúy cô nương của bọn họ đều tràn ngập cảm kích, sư mẫu tương lai là người có tính tình tốt, đối với bọn họ về sau cũng có lợi.
Hơn nữa Ôn tiên sinh tựa hồ rất coi trọng thê tử của hắn, bọn họ nên nịnh bợ nhiều một chút.
Vì thế sau khi bọn họ được chủ nhân thúc đẩy, các thiếu niên đối với Như Thúy cô nương là một mảnh nịnh hót, Như Thúy cô nương cười tủm tỉm mà đồng ý.
"Các nàng cũng ngồi xuống đi." Ôn Lương nói với Như Thúy cùng Tôn Tiếu Tiếu.
Sức ăn của thiếu niên rất lớn, đem điểm tâm bánh bao trên bàn quét sạch xong, nhưng cũng chỉ no một nửa, may mắn lúc này đã chạng vạng, không lâu nữa liền đến thời gian ăn bữa tối, cũng nhịn được.
Nha hoàn tiến vào thu thập hộp đồ ăn xong, Tôn Tiếu Tiếu tiếp tục châm trà cho mọi người, sau đó ngồi bên người Như Thúy cô nương nghe Ôn Lương giảng giải sơ hở trong cờ nghệ của mấy thiếu niên. Hạng Thanh Xuân, Chu Chửng Húc cùng Vệ Triều Ấp nghe cực kì nghiêm túc, tiểu mập mạp Mạc Tiềm cùng Lưu Sâm lại có chút thất thần, một người thì chỉ chú ý đến tiểu cô nương, một người thì lại trộm nhìn nữ tử ngồi bên người Ôn Lương, khi thấy nàng tựa hồ phát hiện ra tầm mắt của chính mình nên nhìn lại, vội vàng thu hồi tầm mắt.
Đại hoàng tử phân phó hắn phải cẩn thận quan sát Ôn phu nhân, nhưng quan sát mấy ngày nay, chỉ cảm thấy tương đối là một phụ nhân bình thường, cũng không có cái gì đặc biệt a? Vì sao hai vị hoàng tử lại kiêng kị nàng như thế?
Nghỉ tạm một lát, trên mặt Ôn Lương mỉm cười cực kì mê người, nói với những thiếu niên đang suy tư sau khi được hắn chỉ điểm: "Được rồi, tiếp tục chuyện lúc trước, các ngươi tiếp tục ra bên ngoài đứng tấn, Vệ công tử bước đi cờ tiếp theo có nghĩ ra chưa?"
Các thiếu niên ngoan ngoãn mà làm, Vệ Triều Ấp tiếp tục nhìn bàn cờ suy tư bước đi tiếp theo.
Khi Như Thúy cùng Tôn Tiếu Tiếu đang chuẩn bị rời đi, Ôn Lương lại đứng lên cùng bọn họ cùng nhau đi ra phòng khách, nhìn thấy bốn thiếu niên ngoan ngoãn mà bày ra tư thế đứng tấn không dám có chút qua loa, vừa lòng vài phần.
Ôn Lương nhìn nhìn, đột nhiên xách lên một con hồ ly từ trong lòng ngực của Như Thúy cô nương, sau đó đem nó đặt lên trên vai của Hạng Thanh Xuân, cười tủm tỉm nói: "Ngồi xổm cho tốt, đây là tiểu hồ ly phu nhân ta nuôi, rất được nuôi chiều, đừng để nó té." Sau đó làm lơ thân thể cứng đờ của thiếu niên, vỗ vỗ phía sau lưng của hắn.
Một con hồ ly khác cũng ở trên vai cứng đờ của Chu Chửng Húc, ngốc trên vai hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!