Thời gian ăn trưa qua đi, Túc Vương Phi để ma ma mang tiểu nhi tử đang ngáp đi nghỉ trưa, sau đó lấy cớ đi tản bộ tiêu thực sau bữa ăn, mang theo hai tiểu hài tử cùng Như Thúy cô nương đến tản bộ ở trong viện. Túc Vương cùng Ôn Lương thì đi thư phòng.
Trận tuyết đầu mùa đông năm nay còn chưa rơi xuống, cho nên thời tiết cũng không có lạnh đến mức khiến tiểu hài tử không thể ra cửa, mỗi khi nữ nhi, hài tử tới trong viện chơi Túc Vương Phi đều kêu ma ma giám sát chặt chẽ nàng.
Hai tiểu hài tử một trước một sau mà đi ở phía trước —— có thể nhìn ra được là nam hài lớn tuổi cố ý đi phối hợp với bước đi của bánh bao nhỏ ba tuổi, Túc Vương Phi cùng Như Thúy cô nương chậm rì rì đi theo phía sau, câu được câu không mà trò chuyện.
"Tiểu thư, Hồ thái y biết chuyện ta ở Đồng Thành bị thương." Như Thúy cô nương thở dài nói, "Việc này đoán chừng là giấu không được."
Túc Vương Phi lắp bắp kinh hãi, rốt cuộc cũng rõ ràng mục đích tới cửa của Ôn Lương ngày hôm nay. Lúc trước Túc Vương nói nếu là sinh nam hài, liền để nhi tử nhận Ôn Lương làm nghĩa phụ. Nhưng chỉ nhận Ôn Lương, lấy thói quan ở sạch sẽ của Túc Vương, có thể chịu đựng một Ôn Lương là vì ước định lúc trước, cho dù về sau Ôn Lương cưới quý nữ danh môn làm thê tú, nữ nhân kia muốn làm nghĩa mẫu của nhi tử Túc Vương, Túc Vương tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
Mà lần này Túc Vương buông lỏng, để Như Thúy nhận nhi tử hắn làm nghĩa tử, cũng coi như là vô hình mà đề cao giá trị con người của Như Thúy cô nương, về sau nếu có ai không bằng lòng, cũng phải nhìn mặt mũi của Túc Vương phủ mà tự mình quản tốt miệng của mình.
"Thế nhân không thoải mái có thể không để ý tới, nhưng lão Trấn Quốc Công sẽ có chút phiền phức." Túc Vương Phi phân tích nói: "Tuy rằng các ngươi không ở cùng nhau, nhưng nói thế nào lão Trấn Quốc Công cũng là phụ thân của Ôn đại nhân, cũng là cha chồng của ngươi, làm con dâu cũng không thể không hiếu thuận. Đến lúc đó lão nhân gia mới là người quấn lấy khó khăn nhất." Vừa nói vừa đồng tình liếc mắt nhìn nha đầu nhà mình, cảm giác con đường của nàng về sau so với mình lúc trước khó đi hơn vài phần.
Như Thúy cô nương nhún nhún vai, "Ta cũng không có biện pháp cho việc này, cho dù ta muốn làm bộ hào phóng nhường Ôn đại nhân nhường, cũng phải nhìn Ôn đại nhân có cho hay không." Nói thanh âm có chút thấp, "Tiểu thư, hiện tại ta mới biết được, Ôn đại nhân cũng không dễ nói chuyện như vẻ ngoài của hắn, có rất nhiều thói quen xấu."
Túc Vương Phi hứng thú, "Trừ bỏ thích rượu, là người có tâm hồn ăn uống, thích xem náo nhiệt, hắn còn có thói xấu gì?"
Thói quen xấu rất nhiều, lười giường, chơi xấu, thích khi dễ người, thích tính kế người, buổi tối đều muốn đánh nhau cùng nàng, không cao hứng mội chút liền phải lăn lộn người......
"Hắn thực cố chấp, chuyện đã quyết định dù là Vương gia cũng không có cách nào làm hắn thay đổi chủ ý." Cho nên những năm gần đây mới có thể nháo đến mức có nhà nhưng không về, cùng Trấn Quốc Công là cha con nhưng không giống cha con.
Túc Vương Phi kinh ngạc, sau đó đem sự tình đã xảy ra trong những năm gần đây hồi tưởng lại một lần, cũng nhìn ra một ít dấu vết để lại. Túc Vương Phi như suy tư nói: "Xác thật là như thế, lúc trước ta cũng không tán thành ngươi gả cho hắn, ai biết hắn sẽ kiên trì như vậy, đem ngươi thu phục, lại thuyết phục được Vương gia."
Như Thúy cô nương nhếch miệng cười cười.
Lúc này, Tiểu Sở Sở chạy vài trong viện, vây quanh cây hải đường to lớn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn mấy đóa hoa đã khô héo ở trên đầu cành, nam hài đi cùng ở phía sau nàng, nhìn thấy tầm mắt của nàng, sau đó nhảy lên, bưu hãn như một đoạn lạt thủ tồi hoa ký, lá cây bị đụng rớt, đột ngột hiện ra một đóa tàn hoa trên nhành cây, sau đó nam hài đem đóa hoa khô cũng có thể xưng là cành khô đưa cho bánh bao nhỏ.
Bánh bao nhỏ ngơ ngác mà tiếp nhận, nam hài hướng nàng toét miệng, lộ ra một cái tươi cười không tính là dữ tợn —— nam hài còn chưa học được cười như thế nào, cho nên có đôi khi cười rộ lên thật sự là dữ tợn vặn vẹo.
Bánh bao nhỏ cố lấy mặt bánh bao, sau đó quay người đem cành hoa đưa cho Túc Vương Phi vẻ mặt đang ở phía sau, nghiêm túc nói: "Nương, cho ~~"
"Cho ta làm cái gì nha?" Túc Vương Phi đùa với nàng.
Bánh bao nhỏ nghĩ nghĩ, chỉ vào một nam hài chẳng khác gì một tiểu trung khuyển đang ngồi xổm bên người mình, nói: "Trăn hái, hiếu thuận nương."
Túc Vương Phi sau khi nghe xong, tức khắc cảm động liên tục, giang hai tay đem bánh bao nhỏ cùng nam hài ôm vào trong lòng.
Nguyên lai là vừa rồi bánh bao nhỏ vây quanh cây Hải Đường là muốn lấy cành hoa trên đầu đưa cho nàng, nữ nhi thật là quá tri kỷ, cho dù lớn lên có giống trượng phu nghiêm túc đến mức trứng cũng đau, nữ nhi vẫn là làm nàng đau nhất.
"Của ta đâu, tiểu quận chúa, ta có hoa không?" Gương mặt Như Thúy cô nương tươi cười hỏi.
Vì thế bánh bao nhỏ quay đầu nhìn về phía nam hài, nam hài hướng đến Như Thúy cô nương nhe răng, sau đó quay mặt đi làm như không thấy được.
Như Thúy cũng không giận, duỗi tay qua chọc chọc tiểu nam hài, lần này có chuẩn bị, nam hài không bị nàng chọc được, thân thủ linh hoạt mà lui lại về phía sau mấy bước, làm Như Thúy cô nương không thể không kinh ngạc cảm thán nam hài bạo phát lực.
"Tiểu thư, tuổi còn nhỏ như vậy đã lợi hại như thế, về sau nhất định sẽ là một ảnh vệ đủ tư cách." Như Thúy cô nương khen.
Túc Vương Phi cười cười, nói: "Vương gia nói, nếu là hắn có thể thông qua khảo nghiệm, về sau liền ban cho hắn họ Sở, về sau kêu Sở Trăn."
Như Thúy sau khi nghe xong cũng vì tiểu nam hài mà cao hứng, không để ý tới biểu tình giống như con sói nhỏ của hắn, đem hắn kéo qua phía mình lại là một trận xoa nắn.
Thẳng đến khi bọn nhỏ chơi mệt mỏi muốn đi ngủ trưa, Ôn Lương mới từ thư phòng của Túc Vương phủ đi ra, sau khi cùng phu thê Túc Vương cáo biệt, mới trở về Thái Sư phủ.
Hôm sau, trong khắp kinh thành liền truyền ra chuyện tiểu thế tử của Túc Vương phủ nhận Ôn phu nhân của Thái Sư phủ làm nghĩa mẫu, vì việc này lại nhấc lên một trận lời đồn đãi, người người đều hâm mộ Như Thúy cô nương vận khí tốt, đương nhiên có không ít lời bàn tán hạ thấp Như Thúy.
Như Thúy cô nương lại nổi danh một lần nữa nhưng cũng không để ý đến lời đồn đãi bên ngoài, vẫn sinh hoạt như cũ.
Mà khi sự tình truyền đến tai Thái Hậu ở trong cung, thiếu chút nữa thở không ra hơi, cực kỳ phẫn nộ, cho rằng một nữ nhân xuất thân là nha hoàn sao có thể để tôn tử bảo bối của nàng kêu một tiếng nghĩa mẫu, đây không phải làm người ta chế giễu sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!