Trong hoa viên, Tôn Tiếu Tiếu là tiểu thư trong phủ tất nhiên có phận sự dẫn dắt khách nhân đi dạo hoa viên, ngoại trừ đầu của tiểu mập mạp có vấn đề một lòng muốn nhào vào lòng người khác thì trên mặt các thiếu gia, tiểu thư còn lại đều rụt rè vô cùng, âm thầm sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Đi tới một chỗ trong đình nghỉ ngơi, lúc nha hoàn bày dâng trà điểm và tâm xong, mọi người lần lượt ngồi xuống.
"Tôn cô nương, có thể hay không hỏi ngươi một chút chuyện?" Vừa ngồi xuống, Khúc Phương Phỉ liền không thể chờ đợi được mà lên tiếng.
Đại công chúa cùng Diêu Đồng Đồng biết nàng có thể nhịn đến bây giờ đã rất giỏi rồi, trên mặt mang theo chút rụt rè mỉm cười nhưng không có ngăn cản, khóe miệng Vệ Triều Ấp cùng Chu Chửng Húc chợt nhảy nhảy, trong lòng biết nàng muốn hỏi điều gì.
Kỳ thực bọn họ đã hiểu lầm người trên thuyền ngày đó ở Tết Hạ Nguyên thổi tiêu là Tôn Tiếu Tiếu, cũng là do bọn hắn và Ôn Lương cùng nhau an bài. Có ý định lừa Đại hoàng tử kết quả còn chưa nói cho Tôn Tiếu Tiếu, hi vọng Khúc Phương Phỉ không khám phá ra được sự thật. Chỉ có tiểu mập mạp Mạc Tiềm hậu tri hậu giác, hoàn toàn không có một chút cảm giác khẩn trương.
Tôn Tiếu Tiếu giữ tay áo rót trà cho những người ở chỗ này, trên mặt treo một nụ cười tươi ngọt ngào đáng yêu, nhẹ giọng nói nhỏ nói: "Mặc dù ta đến kinh thành không lâu, nhưng đã nghe danh tiếng của Khúc cô nương đây, đối với tài hoa của Khúc cô nương kính phục không ngớt. Khúc cô nương có lời gì liền nói thẳng, không cần khách khí như vậy."
Khúc Phương Phỉ hài lòng với sự thức thời của Tôn Tiếu Tiếu, cảm thấy cô nương này không phải một người cậy tài khinh người, làm cho nàng rất cao hứng, cảm thấy kế tiếp các nàng hẳn là trò chuyện sẽ rất vui vẻ.
"Là như vầy ta muốn cùng Tôn cô nương tỷ thí một trận." Khúc Phương Phỉ trịnh trọng thỉnh cầu.
Tôn Tiếu Tiếu nháy nháy mắt, tầm mắt chậm rì rì theo khuôn mặt của Khúc Phương Phỉ cuồng nhiệt chuyển qua trên người Vệ Triêu Ấp cùng Chu Chửng Hú, sau đó rất trấn định thả ống tay áo ra, nụ cười trên mặt bất biến nói: "Khúc cô nương có phải đã hiểu lầm cái gì đó rồi hay không? Ta có tài đức gì có thể cùng Khúc cô nương tỉ thí? Nói thật, Tiếu Tiếu tài hoa thường thường, tự biết cũng không thể cùng Khúc cô nương đánh đồng."
Khúc Phương Phỉ lại cho rằng nàng tự coi nhẹ mình , trong lòng có chút không vui, nói: "Tôn cô nương không muốn?"
Đại công chúa cùng Diêu Đồng Đồng cũng kinh ngạc nhìn Tôn Tiếu Tiếu, trong Tết Hạ Nguyên ngày đó các nàng cũng ở trên thuyền, mặc dù các nàng đối với loại nhạc cụ "tiêu" này cũng không quen thuộc, nhưng cũng nghe ra được người thổi tiêu này có tài nghệ tinh vi, nếu không phải ngày đó trên thuyền chỉ có Tôn Tiếu Tiếu vừa độ tuổi cô nương thì các nàng cũng không tin ngày đó người diễn tấu là Tôn Tiếu Tiếu, tuổi tác bày ra đó, thật sự là không lừa được người.
Mà Vệ Trệu Ấp cùng Chu Chửng Hú cũng rất khẩn trương, cầu mong rằng Tôn Tiếu Tiếu sẽ không vô tri vô giác như vậy mà bộc lộ ra.
Mạc Tiềm cũng nghe ra được đại khái chuyện gì, vội vàng phụ họa nói: "Không không không, Tiếu Tiếu cô nương đương nhiên là lợi hại nhất, tốt đẹp nhất ..." Sau đó lại là một trận lời ca tụng, nói đến mặt mày Tôn Tiếu Tiếu nhiễm ý cười, trong lòng vui vẻ, cảm thấy thật ra tiểu béo này cũng có chút thú vị, cũng nói đến mức trên mặt Chu Chửng Húc cùng Đại công chúa đều xám ngắt.
Này tiểu mập mạp... Muốn ca tụng người cũng không cần vuốt mông ngựa rõ ràng như thế được không?
Mọi người quyết định không để ý tới tiểu mập mạp vì luyến ái mà biến thành ngốc manh, chăm chú nhìn về phía Tôn Tiếu Tiếu.
Tôn Tiếu Tiếu vẫn trấn định tự nhiên như cũ, thậm chí có một chút vô tội nói: "Khúc cô nương, cũng không phải là chuyện Tiếu Tiếu có nguyện ý hay không, mà là Tiếu Tiếu có thể tự mình hiểu lấy, thật sự là khó vào được nơi thanh nhã. Ta nghĩ Khúc cô nương có phải đã hiểu lầm cái gì đó rồi hay không?"
Khúc Phương Phỉ vẫn chưa từ bỏ ý định ánh mắt kiên định:" Ngày đó trong Tết Hạ Nguyên, trên thuyền Vệ công tử chỉ có một mình ngươi là cô nương, tiếng tiêu ngay lúc đó không phải là ngươi thổi ra sao?"
Trên mặt Vệ Triêu Ấp cùng Chu Chửng Hú bình tĩnh, nhưng bàn tay dưới cổ tay áo đã hơi chảy mồ hôi.
Chỉ thấy Tôn Tiếu Tiếu kinh ngạc không ngớt, hỏi: "Các ngươi tại sao có thể cho rằng là như vậy a? Ngày đó trên thuyền còn có biểu tẩu của ta mà. Nếu như không có biểu tẩu của ta ở đó, ta cũng sẽ không có cơ hội thấy được một màn quyết đấu đặc sắc của các ngươi, ta rất là cảm động." Nói xong còn lộ ra một biểu tình hết sức cảm động.
Khúc Phương Phỉ có chút nghi hoặc: "Biểu tẩu của ngươi là ai?"
Đại công chúa đã dự đoán được nghĩ đến biểu tẩu trong miệng Tôn Tiếu Tiếu là ai, sắc mặt có chút biến hóa vi diệu, trực giác không tin được.
"Ôn Lương đại nhân là biểu ca ta." Tôn Tiếu Tiếu cười đến thập phần đáng yêu.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Đại công chúa, Khúc Phương Phỉ cùng Diêu Đồng Đồng đều khẽ biến, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, Tôn Tiếu Tiếu bị trừng có chút bất an, thần sắc cũng co quắp.
Thế là tiểu mập mạp bạo phát.
"Các người đang làm gì? Tiếu Tiếu cô nương lại nói không sai, ngày đó trừ Tiếu Tiếu cô nương còn có Ôn phu nhân."
Đại công chúa cay chát hỏi: "Vì sao các ngươi lại mời Ôn phu nhân lên thuyền?" Vệ Triêu Ấp cùng quý nữ của Thư Khách Trai xung đột, không thể mời được nữ học sinh cùng trường, còn bị người trong thư viện cười nhạo một trận.
"Vì sao không được? Ôn phu nhân là sư mẫu của chúng ta." Sư mẫu tương lai. Tiểu béo ở trong lòng bổ sung.
Lời này liền giải thích được.
Bất quá tiểu mập mạp tiết lộ tin tức này khiến cho tất cả bọn họ mở to hai mắt nhìn, Ôn Lương bây giờ là sư phó của hoàng tử, nhưng chưa từng tiết lộ qua hắn có ý tứ muốn thu những người khác làm đệ tử a, sao có thể đột nhiên thu mấy người bọn họ làm đệ tử.
Vệ Triêu Ấp cùng Chu Chửng Hú dưới sự tập trung quan sát của ba thiếu nữ, tận lực đạm nhiên mà cười, tận lực không lộ ra kẽ hở.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!