Chương 40: (Vô Đề)

Từ khi sau tết Hạ Nguyên, nguyên bản Thái Sư phủ rất yên tĩnh đột nhiên trở nên náo nhiệt, mỗi ngày sau giờ ngọ đều có người đến cửa thăm viếng.

"Phu nhân, cho gọi ma ma chuẩn bị thiện qua đây hỏi hôm nay cần chuẩn bị bao nhiêu thức ăn sao?" Lam Y hỏi.

Như Thúy đang kiểm tra lại sổ sách, thấy hơi nhức đầu, nghe nha hoàn hỏi như thế, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Nhiều thức ăn một chút đi, nếu như ăn không hết liền kêu người đưa đến Thượng Thư phủ cùng Học Sĩ phủ đi!"

"..." Thanh Y cùng Lam Y đồng thời , hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, Lam Y ý nói Thanh Y linh hoạt một chút, phu nhân hẳn là sẽ không để ở trong lòng, nếu không thì tự mình sẽ chuốc lấy cực khổ.

Còn vì sao Như Thúy cô nương lại nói như vậy, hoàn toàn là bởi vì mấy ngày gần đây những thiếu niên kia luôn đến phủ bái phỏng mỗi ngày, vào buổi trưa thư viện cho nghỉ ngơi một ít thời gian, bọn họ liền chạy đến nơi này, ngoài chuyện quấn quít lấy Ôn Lương muốn hắn thu bọn họ làm đệ tử, thuận tiện ở đây ăn ké bữa trưa. 

Thái Sư phủ đương nhiên sẽ không ngại nếu có thêm người ăn, với lại có bọn họ ở đây cũng rất náo nhiệt, thoạt nhìn Ôn Lương có vẻ rất thích cùng bọn họ ở cùng một chỗ, sau đó vui vẻ chơi đùa các thiếu niên. Nhưng Như Thúy cô nương gần đây quản lí sổ sách nên bị đồng hóa có chút xu thế tỉ mỉ tính toán, cho nên không được phép lãng phí.

Quả nhiên không lâu sau đó, liền có nô bộc qua đây bẩm báo, Vệ thiếu gia, Chu thiếu gia, Mạc thiếu gia qua đây.

Như Thúy cô nương buông những sổ sách khiến cho nàng nhức đầu, xoa xoa thái dương, đi ra phía trước sảnh.

Nhìn thấy Như Thúy cô nương, các thiếu niên đang ngồi trong phòng khách nhao nhao nói chuyện liền đứng dậy cung kính làm một cái thi lễ, sau đó đưa lễ vật mà bọn họ đã chuẩn bị dâng lên. Mặc dù Ôn Lương còn chưa có đáp ứng muốn thu nhận bọn họ làm học sinh, nhưng mấy ngày nay thường cùng Ôn Lương chơi cờ, đàm luận thời sự chính sách, trong lòng sớm đã đem Như Thúy cô nương trở thành sư mẫu mà đối đãi, không dám làm càn.

Như Thúy cô nương thoải mái nhận lễ vật của bọn họ, sau đó liền bảo bọn họ ngồi xuống.

Hạ nhân đem trà bánh lên, tiểu mập mạp Mạc Tiềm sáp tới, đôi mắt lấp lánh hỏi: "Ôn phu nhân, Tiếu Tiếu cô nương hôm nay không ở đây sao?"

"Không có." Như Thúy cô nương thành thật đáp, nghe như vậy trên mặt hắn liền che không được thất vọng, nàng nói: "Ngoại tổ mẫu của Tiếu Tiếu hai ngày nay thân thể khó chịu, nên nàng bây giờ còn đang chiếu cố lão nhân gia."

Mạc Tiềm vừa nghe, kích động, xoa tay nói: "A, thật tốt quá... Không phải, này thực sự là quá bất hạnh! Tiếu Tiếu cô nương nhất định rất khổ sở, Vệ thiếu, Chửng Húc, ngày mai nghỉ ngơi, chúng ta phải chuẩn bị một phần lễ vật cho Hồ nãi nãi. Ai, Vệ thiếu, ta nhớ kho thuốc của nhà ngươi còn có nhân sâm, không biết ngươi có bán hay không, ta muốn mua!"

Nghe thấy lời của Mạc Tiềm, vẻ mặt của Vệ Triêu Ấp liền lộ ra biểu tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Tên mập mạp này hết thuốc chữa rồi, trong kinh có bao nhiêu quý nữ thế gia có tướng mạo xuất chúng, tiểu tử này như thế nào lại chọn một tiểu cô nương xảo nguyệt ở Giang Nam?

Nghe nói nữ tử Giang Nam dịu dàng uyển chuyển hàm xúc, nhu tình như nước, nhưng trông tiểu nha đầu kia, nhanh mồm nhanh miệng, bộ dáng chỉnh người càng khiến người ta căm ghét, có gì đáng giá mà tiểu béo này còn xoay quanh đuổi theo phía sau nàng? Còn có bộ dáng trung khuyển hết mực?

Hơn nữa, tiểu béo ngươi đừng quên mất cô nương kia năm nay đã mười bốn tuổi , ngươi qua năm nay mới mười ba tuổi, so với ngươi lớn tuổi hơn đã là gái lỡ thì, ngươi thích nàng cái gì?

"Đi đi đi! Nhân sâm nhà ta là để dành cho lão tổ tông! Không bán!" Vệ Triêu Ấp vẫy tay giống như đuổi ruồi nói.

"Vệ thiếu, đừng có vô tình như thế a, ta có thể ra giá gấp đôi cũng không được sao?" Mạc Tiềm nắm ống tay áo của hắn tội nghiệp nói.

"Cút, đừng làm phiền ta như nữ nhân thế"

"Vệ thiếu..."

Chu Chửng Húc bình tĩnh uống trà, thấy ánh mắt của Như Thúy cô nương bị hai người hấp dẫn, liền giải thích cho nàng tình hình bên dưới.

Mạc Tiềm mặc dù có chút mập mạp, vừa nhìn là biết tiểu mập mạp bị thừa dinh dưỡng, nhưng nghe nói cũng không phải là từ nhỏ hắn đã như vậy, nghe nói hồi bé rất bình thường, trắng trắng mềm mềm đáng yêu cực kỳ. 

Nhưng biết làm sao hắn là tôn tử duy nhất của Mạc gia, không chỉ được tổ phụ tổ mẫu sủng tận trời, còn có một mẫu thân rất cưng chiều hắn, thế là bọn họ luôn luôn đem những gì tốt nhất cho hắn, mà Mạc mẫu càng vì muốn cho bảo bối nhà bọn họ khỏe mạnh trưởng thành. Mỗi ngày đều chuẩn bị đủ loại đồ ăn ngon giống như nuôi heo mà cho hắn ăn, liên tục gắp đồ cho hắn, thế là đáng thương cho Mạc Tiềm từ một tiểu chính thái phấn điêu ngọc mài lại trưởng thành thành một tiểu mập mạp thừa dinh dưỡng, người nhìn thấy trọng tải của hắn đều muốn đá một cước, xem xem hắn có giống quả cầu tròn mà lăn tròn hay không.

Bởi vì hắn là con trai duy nhất ở Mạc gia nên trong nhà chưa bao giờ keo kiệt chuyện tiền bạc với hắn, nghe nói mẹ của hắn là nữ nhi của Mai gia ở Thông châu, nữ nhi của gia tộc thương gia nên của cải phong phú, lại thường cho hắn tiền riêng, cho nên Mạc Tiềm là người dư dả nhất trong đám công tử thiếu niên kai, nói muốn mua nhân sâm của Vệ Triêu Ấp có lẽ là dùng tiền kia của hắn.

Như Thúy nghe Chu Chửng Húc tiết lộ, lại nhìn tiểu mập mạp bên kia đang đau khổ cầu xin, bất giác nâng môi cười. Chớp mắt, lại nhìn trên người Chu Chửng Húc, thiếu niên này xuất thân từ thư hương thế gia, thoạt nhìn là một văn nhân ôn nhã tuấn tú, vừa nhìn chính là một thư sinh có học vấn có nghiên cứu, nhưng bên cạnh sự nho nhã kia lại có một chút giảo hoạt, so với thư sinh cũng giỏi hơn chút, chả trách lại muốn đi theo Ôn Lương học tập.

Thẳng đến khi Ôn Lương trở về, tiểu mập mạp cũng không năn nỉ được Vệ Triều Ấp bán nhân sâm với giá cao cho hắn, điều này làm cho vẻ mặt của tiểu mập mạp uể oải, khuôn mặt tròn tròn khổ bức nhìn chằm chằm người khắc.

Nghe thấy người hầu tới bẩm báo Ôn Lương đã trở về, Vệ Triêu Ấp cùng Chu Chửng Húc thập phần tích cực ra nghênh tiếp, tiểu mập mạp cũng ủ rũ đi theo phía sau.

Đối với sự xuất hiện của ba người này, Ôn Lương chỉ hơi nhướng mày, phe phẩy quạt cười cười bộ dáng cực kì thuần lương.

Đưa quà gặp mặt xong, các thiếu niên một lần nữa lại thỉnh cầu Ôn Lương thu bọn họ làm đệ tử, không ngoài ý muốn lại bị cự tuyệt, bất quá cũng không nhụt chí, thậm chí còn mặt dày mày dạn lưu lại dùng bữa. Ngọ thiện xong, mấy người ngồi vào phòng khách đi uống trà, Ôn Lương sai người đem bàn cờ đến, sau đó liền yêu cầu  Vệ Triêu Ấp cùng hắn đánh cờ.

Chu Chửng Hú cùng Mạc Tiềm ngồi ở một bên xem.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!